Xa Gần Cao Thấp

Chương 171: C171: Phân phối bách hợp



Phân phối bách hợp

......

Mao Tín Hà đến trường mẫu giáo đón con trai, Túc Hải trấn giữ trong tiệm cắt tóc. Hôm đó khách quý Ấn Tú đã đến, Mão Sinh đi cùng, cười tủm tỉm ôm Ấn Tiểu Tiểu và nhìn Túc Hải cắt tóc cho người yêu.

Gội đầu xong, Túc Hải chải tóc cho Ấn Tú trước gương, cau mày nói, chị à, chị cắt tóc ở đâu mà cẩu thả quá, như bà nội của em vậy. Mão Sinh nghe vậy định mở miệng giải thích, nhưng Ấn Tú đã trả lời trước: "Phải, ở chỗ chị không có thợ làm tóc giỏi."

Vậy em sẽ cắt cho chị kiểu layer của Nhật, chị có muốn nhuộm không, màu tím hạt dẻ hợp với màu da chị lắm. Túc Hải nhìn Ấn Tú trong gương: "Ồ, chị, sao lúc nhỏ em không nhận ra chị rất xinh nhỉ?"

Nụ cười tự hào của Mão Sinh xuất hiện trong gương, hàng lông mi Ấn Tú rũ xuống, khóe miệng mỉm cười, nói chỉ bình thường thôi.

"Không bình thường." Túc Hải nói khóe mắt của chị tự nhiên hơn nhiều so với mấy người phải phẫu thuật mở ra, không cần em phải vắt óc nghĩ làm sao để mắt trông to hơn, không giống Hoại Phong Niên, mới duỗi một mẩu tóc đã chê em làm mắt chị ấy nhỏ đi. Ai có thể cứu kiểu tóc của chị ấy chứ?

Túc Hải vẫn có ý kiến với Phong Niên, bà chị này vội vàng quay lại Bắc Kinh với chị Tống, đã một tuần rồi chưa mở tiệc trà trò chuyện trên mạng giữa Turgenevna và cô phù thủy tóc bay, trọng sắc khinh bạn làm Túc Hải có chút cô đơn.

Ấn Tú hỏi em cũng biết Phong Niên à.

"Biết chứ, chị ấy như bạn nối khố của em." Cây kéo của Túc Hải lướt qua má và trán Ấn Tú, linh hoạt luồn qua tai cho đến trên cổ, đôi lúc lưỡi kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt nhưng không khiến người ta lo sợ tay nghề cô bé non nớt tự làm mình bị thương. Túc Hải chuyển sang chế độ cắt tóc ít nói hơn, trong tiệm cắt tóc thỉnh thoảng vang lên tiếng "tách cách" nối liền như một bản nhạc.

Ấn Tú thầm nghĩ quả táo nhỏ bé ngày xưa đã trở thành một cô gái cao lớn ngần này, không kìm được mà tự hỏi thời gian đã trôi đi đâu? Chốc chốc cô lại nhìn gương, ngượng ngùng tránh né tầm mắt của Mão Sinh, Túc Hải cười khúc khích, kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, trượt đến bên tai Ấn Tú thầm thì: "Chị, các chị hợp nhau lắm."

Ấn Tú đỏ mặt, một lúc sau mới nói, em biết à.

"Chị Bạch tự nói, hôm đó chị ấy vừa lo vừa buồn vì không gặp được chị nên đã tìm đến sự giúp đỡ của chị Du Nhậm và em." Túc Hải thay cây kéo tỉa, lại tiếp tục không chớp mắt xử lý đuôi tóc, so sánh đường cắt sau chải mượt, thành thục đến mức không giống một cô gái ở độ tuổi đó. Cuối cùng nhuộm màu cho Ấn Tú, phải đợi 40 phút. Mão Sinh lấy thạch từ trong túi của Tiểu Tiểu, bóc ra đưa cho Ấn Tú: "Có đói không? Ăn một ít đi."

Ấn Tú nhìn qua những người khác trong tiệm, Mão Sinh cười, đặt thạch vào tay cô. Lúc đó ghế sofa bỗng lún xuống, Túc Hải ngồi cạnh Mão Sinh, nhắc nhở vẫn còn một bữa hải sản phải ăn.


"Đúng, phải ăn." Mão Sinh vội vàng đưa thạch cho Túc Hải, nháy mắt với Tiểu Tiểu: "Lát nữa chúng ta sẽ mua lại."

Túc Hải đã nhận thấy sự khác biệt giữa Mão Sinh và Ấn Tú từ lâu, màn hiểu lầm Mão Sinh và Du Nhậm trước đó đúng là một sự sai sót. Yêu nhau hóa ra là thế này, không phải ôm nhau và dỗ nhau khóc trên xe mới là tình yêu. Nhìn đôi mắt đẹp của Bạch Mão Sinh không cho bất cứ điều gì khác lọt vào là biết, hạnh phúc đong đầy đang trào ra từ đó. Chị Ấn Tú thì né tránh như hơi ngại ngùng, Túc Hải cũng có thể hiểu, bởi tâm trạng mẹ cô sau ly hôn cũng không mấy vui vẻ.

Sau khi Ấn Tú nhuộm tóc, gội sạch và sấy khô, Bạch Mão Sinh đến gần ngắm nghía, cười chói mắt và nói "xinh đẹp", Ấn Tiểu Tiểu cũng nói "xinh đẹp". Mặt Ấn Tú giãn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay Mão Sinh. Túc Hải thấy thật thú vị, cũng cười toe toét.

Túc Hải không thu tiền, nhưng Mão Sinh liên tục nói phải nhận, vụ ăn hải sản thì đợi cuối tuần này Du Nhậm và Tiểu Liễu có thời gian, Tiểu Hải sẽ được gọi món. Túc Hải nói đó là điều đương nhiên, Hoại Phong Niên từng khen em biết chọn món.

Ra ngoài tiễn một nhà ba người về, Ấn Tú tay trái dắt Tiểu Tiểu, tay phải được Mão Sinh nắm, có chút xấu hổ muốn thoát ra, nhưng Mão Sinh càng nắm chặt hơn...

Túc Hải chép miệng: "Đúng là thanh niên, si cuồng vì yêu. Nếu cảnh này bị fan chụp được, hẳn là siêu thoại sẽ sôi động lắm."

Cô gái dưới nắng xuân phủi vụn tóc bám trên người, quay ra soi trước tấm kính cửa tiệm sửa lại kiểu tóc mới. Hoại Phong Niên thử duỗi tóc thẳng, Túc Hải cũng đổi từ tóc xù sang tóc búi, ăn khớp với đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, quay về bộ dạng nữ đạo sĩ hồi còn nhỏ. Cô nhìn những cặp sinh viên ra vào cổng trường phía chéo đối diện, uống một hớp trà kỷ tử trong bình giữ nhiệt, vươn vai rồi quay lại tiệm tiếp tục công việc.

Đang cắt tóc cho khách thì điện thoại reo lên, Túc Hải để kệ, khách khuyên cô nên nghe máy vì chuông đã reo hai lần. Túc Hải nói không vội, lúc cắt tóc cháu không thích bị cắt ngang. Sau một tiếng rưỡi cẩn thận cắt tỉa, Túc Hải quay lại quầy ký đơn, thu tiền xong xuôi mới nhìn đến điện thoại, ba chữ "Hoại Phong Niên" khiến cô tươi cười như hoa. Nhưng khi gọi lại, mặt Túc Hải lạnh hẳn đi ngay tức khắc: "Hoại Phong Niên, có thân không mà gọi?"

"Không thân lắm." Phong Niên nói cho em xem kiểu tóc mới của chị, gửi trong Q nhé.

Túc Hải mở ra, thấy một kiểu tóc bồng bềnh dài ngang vai đã được uốn tạo kiểu, phóng to ảnh lên, thấy chân tóc đã được duỗi thẳng hướng lên trên 5-6 phân, đây không phải thành quả nghệ thuật lần trước của Túc Hải: Hoại Phong Niên đã đổi kiểu tóc mới sau chưa đầy một tháng kể từ lần được Túc Hải chăm sóc. Phải nói tay nghề người ta cũng tốt, xoá sạch nét quê mùa ban đầu Hoại Phong Niên, tôn lên nước da và làm nổi bật vẻ mọt sách điềm tĩnh.

"Ồ, làm ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền?" Túc Hải hỏi.

Phong Niên báo tên cửa tiệm, nói rằng chị định hỏi ý kiến em xem chi phí này bao nhiêu là hợp lý, chị Tống dẫn chị đi làm, quẹt thẻ của chị ấy, chị cần trả lại tiền cho chị ấy.

Túc Hải tính: "Em biết chỗ đó, kiểu tóc của chị từ 3.000 tệ trở lên." Hoại Phong Niên, tay nghề của em kém chỗ nào? Lần trước em có tính tiền chị đâu, ồ, phải, chị chỉ muốn làm chỗ đắt tiền, vậy từ sau em không bao giờ làm tóc cho chị nữa, chúc chị đi đâu cũng bị tính giá 3.000.


Phong Niên bị sốc trước mái tóc đắt đỏ và lập tức hứng chịu sự tức giận của Túc Hải, cô xin lỗi cô gái lớn: "Không phải do em uốn tóc không tốt, chỉ là chị đã đồng ý cho chị Tống đi làm tóc cùng chị..."

Túc Hải không vui: "Thôi, em đi làm việc đã."

"Gloria, có thời gian không?" Đồng nghiệp gọi Túc Hải, cô nói có, vị nào muốn làm tóc đấy? Được phó giám đốc ra tay, nhất định hoá thân thành tiên!

Dù đã biến khách hàng thành tiên, nhưng tâm trí Túc Hải vẫn chưa thể xoá nhoà hình ảnh của Hoại Phong Niên. Đến tối về nhà, nằm trên giường vẫn cầm điện thoại nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cô chép miệng: "Mình cũng có thể làm được! Chỉ với 300 tệ là đủ." 3.000, chắc là cướp tiền trả tiền thuê nhà. Lại gửi tin nhắn trên Q cho Phong Niên: "Lần sau chị nói với thợ làm tóc đó, phải cắt ngắn hơn, chị có biết chị không có cổ không?" Sau khi chỉ ra khuyết điểm của người ta, Túc Hải cảm thấy dễ chịu hơn một chút, giẫm lên dép chạy đến nhà Tiểu Liễu bên kia đường, muốn phàn nàn với bạn.

Gõ cửa, thấy Viên Huệ Phương chống gậy ra mở, Túc Hải lấy làm lạ: "Cô, Tiểu Liễu đang tắm à?"

"Không, ra ngoài rồi. Mấy đêm nay con bé cứ lén lút ra ngoài, tưởng cô không biết." Tiểu Hải, hay là Tiểu Liễu đi hẹn hò với ai?

Ôi dào, bạn ấy làm gì có chuyện hẹn hò? Túc Hải dìu Viên Huệ Phương về giường, ngồi bắt chéo chân bên cạnh, ôm bàn chân: "Chắc hẳn bạn ấy đi quán net." Tiểu Liễu đến quán net cũng chỉ đọc sách trên mạng và xem tiểu thuyết, nói rằng ra quán net tiết kiệm hơn so với sử dụng dữ liệu di động. Tháng trước Tiểu Liễu bỏ ra 20 tệ mua dữ liệu mạng, xót của.

"Có chơi game không?" Viên Huệ Phương đã xem nhiều tin tức kiểu này, sau đó nghĩ lại, mức chi tiêu hàng ngày của gia đình không thay đổi nhiều, Viên Liễu cũng không có tiền nạp game. Con bé còn ghi lại sổ sách, mua một gói muối cũng viết vào sổ.

"Chỉ đọc sách hay gì đó thôi ạ." Túc Hải nói, Tiểu Liễu để mắt tới kết quả học tập rất chặt chẽ, thứ hạng rớt hai bậc cũng đủ để khiến bạn ấy buồn nửa tháng.

Trò chuyện cùng Viên Huệ Phương một lúc, Túc Hải xỏ dép vào định quay lại Q tám chuyện. Vừa đến cửa đã nhìn thấy Viên Liễu đầu đầy mồ hôi bước ra thang máy, bấy giờ thời tiết không tính là nóng ấm, nhưng Viên Liễu chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay, trên tay cầm một sợi dây nhảy.

"Hả? Trước giờ cậu có đời nào chịu vận động? Kể cả đến phòng gym cùng mình cũng mang theo bài tập toán nghĩ cách giải đề, đổi tính đổi nết à?"

Viên Liễu cười nhe hàm răng trắng: "Mình ra ngoài chạy 40 phút, nhảy dây 500 lần." Đến gần Túc Hải, Viên Liễu vén áo lên hỏi: "Nhìn xem, eo mình đã thon chưa?" Mẹ mình cho mình uống sữa vài năm, nhưng tại sao lên cấp ba lại ngừng cao thêm?


Viên Liễu vốn dĩ không ghen tị với chiều cao của Túc Hải, nhưng sau buổi tâm sự cùng Du Nhậm hôm đó, cô càng để ý Bạch Mão Sinh hơn. Bạch Mão Sinh cao hơn cô 4-5 centimet, da dẻ cũng một chín một mười, ngoại hình thì không cần so sánh nữa, Viên Liễu biết bây giờ người ta đã là người nổi tiếng, đám con gái trong siêu thoại ai cũng tự xưng là vợ, là bạn gái. Bạn gái của Bạch Mão Sinh đã ly hôn và quay lại với chị ấy, thảo nào chị Du Nhậm khó chịu trong lòng.

Ý thức về mối nguy của cô bé chưa bao giờ mạnh mẽ thế này: trước là Bạch Mão Sinh, sau có thể là chị tiến sĩ đang lăm le Du Nhậm bằng ánh mắt hổ đói. Nhưng chị tiến sĩ ở nước Mỹ xa xôi, chắc hẳn không có cơ hội. Nhiệm vụ cấp bách hàng đầu là làm Bạch Mão Sinh nhạt nhoà trong trái tim của chị. Nhưng bằng cách nào? Viên Liễu cảm thấy mình phải là người thực hiện, phải làm cho chị Du Nhậm thấy rằng mình tốt hơn Bạch Mão Sinh.

Trước hết, điểm đột phá nằm ở chiều cao. Viên Liễu hỏi, nếu không cao lên được nữa thì phải làm sao?

"Muốn cao đến vậy làm gì?" Túc Hải kéo Viên Liễu mồ hôi nhễ nhại vào nhà mình: "Chiều cao của cậu đối với người miền Nam cũng coi như chấp nhận được, cậu nhìn chị Du Nhậm đi, nhỏ như vậy, nhưng có ảnh hưởng tới chỉ số IQ và EQ không?"

Cao hơn sẽ mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Viên Liễu nói.

Ồ, cũng đúng, hôm nay chị Bạch và chị Ấn Tú đến tiệm nhà mình, họ xứng đôi hết ý. Một người cao, một người thấp, sự chênh lệch chiều cao khi nắm tay trông thật "nịnh mắt".

Hai cô gái lại ngồi tán dóc với nhau trong phòng Túc Hải: "Cậu nói..." Cô không hiểu, chị Du Nhậm cũng xinh không kém phần Ấn Tú, lại còn học trường danh tiếng, tại sao Bạch Mão Sinh lại chọn Ấn Tú? Nhưng cô không thể nói ra, vì như thế nghĩa là bán đứng Du Nhậm.

Tiểu Liễu, cậu cảm thấy, cảm giác thích một cô gái là như thế nào? Túc Hải nằm trên giường suy nghĩ, mấy ngày nay ngoài việc cắt tóc ra, điều cô nghĩ đến nhiều nhất chính là chuyện tình cảm.

Viên Liễu mím môi mãi một lúc sau mới nói: "Mình... sao mình biết được?"

"Hai chúng ta chơi thân từ nhỏ, tại sao không nảy sinh tình cảm nhỉ?" Túc Hải nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Viên Liễu: "Mặt cậu cũng khá dễ nhìn, đôi mắt to, tài giỏi và thông minh, sao mình lại không nghĩ đến việc hôn cậu một cái?"

Chúng ta là chị em, cậu loạn luân à. Ý nghĩ kỳ lạ của Túc Hải khiến Viên Liễu khó xử.

"Đúng vậy, là chị em sẽ rất khó xử, cho dù chúng ta không cùng quan hệ huyết thống." Túc Hải bất ngờ kéo Viên Liễu nằm xuống, chăm chú nhìn Viên Liễu, "Định làm gì?"

"Bép!" Túc Hải vỗ mông Viên Liễu: "Mình xem có bị cậu quyến rũ chút nào không?" Hoàn toàn không. Túc Hải nói, nhìn thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn là em gái của mình. Ố, Tiểu Liễu, cậu mọc một cái mụn.

Ánh mắt Viên Liễu tối lại, sờ lên cục mụn trên mặt: "Ồ."

So sánh mãi về chiều cao, làn da và ngoại hình, vấn đề mà cô nghĩ mãi không ra đã được Túc Hải chỉ điểm: "chị em". Nếu chị Du Nhậm mãi mãi coi mình như em gái, thì sẽ chẳng có cách nào mình được thích theo kiểu đó, chẳng có cách nào thích chị thêm một tầng sâu sắc hơn.

Điều khiến Viên Liễu buồn phiền không chỉ là việc duy trì thứ hạng thành tích mà còn là những suy nghĩ không thể đưa ra ngoài ánh sáng của cô. Cô không biết bắt đầu từ khi nào mà mình nghĩ về Du Nhậm theo cách ấy. Giáo viên hay giảng về "lượng biến thành chất" khi nhồi nhét kiến thức, trong nửa năm qua, "lượng" của Viên Liễu đối với Du Nhậm chỉ tăng chứ không giảm, và chỉ hơn một tháng nay cô mới thực sự cân nhắc đến "chất".


Cô muốn được chị thích, quan tâm, ỷ lại, cô cũng muốn cả những thứ khác thường. Những thứ nhỏ bé đó cuối cùng cũng chao đao rơi xuống đất và thành hình khi Du Nhậm nói trái tim chị phát đau, phát xót - cô muốn được chị thích như cách chị thích Bạch Mão Sinh, có lẽ, đó là tình yêu.

Từ 5 đến 15 tuổi, Viên Liễu dường như đã chạy trong hỗn loạn suốt mười năm không biết mệt là gì, vì sống, vì mẹ và vì chị. Chạy đến giờ phút này, cô mới ngỡ ngàng xác định một mục tiêu: để có tư cách thích chị.

Một khi ý tưởng này đâm chồi, nó sẽ nhanh chóng cắm sâu và ra rễ xuyên qua tầng đất như măng mới, lục tục phình ra cướp đoạt chất dinh dưỡng trong lớp thổ nhưỡng. Viên Liễu im lìm, nghe nhịp tim mình xen lẫn tiếng "chị" bên trong.

Đang nhập tâm, không để ý Túc Hải đã duỗi bàn chân đến gần mặt mình từ lúc nào, Túc Hải cười "Hê hê", Viên Liễu tỉnh lại vỗ vào chân bạn: "Thối!"

Thối á? Túc Hải ngồi dậy ôm chân ngửi: "Đâu, không có mùi." Lại ngửi: "Ồ, có tí mùi mồ hôi."

Viên Liễu cười: "Tiểu Hải, cậu như vậy, ai sẽ yêu cậu?"

Túc Hải đặt chân xuống, ánh mắt ngây thơ mang vẻ u sầu: "Mình không biết." Trước đây chỉ mong được làm tóc cho người ta, bây giờ cả ngày cắt và uốn không biết đường đi lối về, Túc Hải nhận ra quả thực cuộc sống thiếu rất nhiều gia vị: Tiểu Liễu bận học, ngay cả đứa em trai suốt ngày khóc trong tiệm cắt tóc cũng đã đi học mẫu giáo, Hoại Phong Niên chỉ có việc mới đến gõ cửa, tìm mình lại còn đả kích một phen.

Nhưng, "Cuối tuần được ăn hải sản." Túc Hải lại cười: "Chị Bạch đãi, chị Ấn cũng đến." Ôi, bây giờ mình rất thích ngắm hai người họ, rất bổ mắt. Túc Hải nói trong siêu thoại lúc nào cũng có người ghép cặp cho Bạch Mão Sinh, cái gì mà Sinh - Tường, Sinh - Viên, còn có cả Sinh - Lê, đều không có tầm nhìn, couple giả làm sao có thể thú vị bằng couple thật?

"Cứ nghĩ đến cảnh hai người họ thầm thì ngọt ngào với nhau là mình lại cười như mẹ hiền." Túc Hải nói Tiểu Liễu, cậu phải trông siêu thoại cho thật kỹ, nếu không được thì để mình làm chủ siêu thoại cho. Mình sẽ dẫn đầu xu hướng couple.

"Cậu? Mình không yên tâm, sợ cậu sẽ tung tin lung tung." Viên Liễu đứng dậy: "Thôi, đi ngủ đi, mình phải về học bài." Trước khi đi lại vén áo lên: "Cậu nhìn xem, mình đã thon thật chưa?"

"Thon, thon, như cành liễu." Túc Hải cầm điện thoại lên chơi: "Tiểu Liễu, cậu gầy như vậy cho ai nhìn?"

"Mình tự nhìn!" Viên Liễu vỗ bụng rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Túc Hải cười: "Còn lâu mới tự nhìn, chắc chắn là cho Trời nhìn." Trong mắt cậu chỉ có Trời.

Hả, chỉ có Trời? Túc Hải ngồi dậy, vỗ bộ ngực nhỏ của mình: "Lại là mình?" Cô ngơ ngác nhìn không khí một lúc, rồi đổi ID trên Q thành: Nhà phân phối bách hợp Bách Châu.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.