Xa Gần Cao Thấp

Chương 188: C188 Hy vọng tầm thường



Hy vọng tầm thường

......

Du Nhậm vừa nhậm chức phó chưa được hai năm, phó khoa đã được "phái" đến quận phụ trách kiểm tra kỷ luật, nghe nói người này ngồi ghế lạnh hơn mười năm, cũng không quan tâm đó vẫn là vị trí bị ghẻ lạnh, vẫn phải làm thêm giờ như đã quen, phải kiên quyết để nắm bắt cơ hội được thăng chức lên phó phòng. Bất thình lình, vị trí phó khoa trống trơn, những người còn lại đều có chút sục sôi, gồm cả một nhân viên nghiên cứu cấp bốn đã có tuổi, ngoại trừ Du Nhậm.

Du Nhậm dần dần hạ quyết tâm sẽ thay đổi con đường sự nghiệp, ngoài thời gian làm, cô chỉ thích ghé qua các tiệm trà và tạt vào các quán trà, Du Nhậm cũng hỏi Ấn Tú, sao chị lại nhắm đến kinh doanh trà?

Ấn Tú nói, Bách Châu và thậm chí cả tỉnh Lũng Tây là nơi tiêu thụ trà lớn, thứ không thể thiếu nhất chính là kinh doanh trà. Chị cũng muốn tiếp tục làm hàng may mặc, nhưng chi phí đại lý bán hàng OEM tại địa phương không rẻ, cũng không đủ vốn thuê gia công. Mặt khác, do Bách Châu là vùng sản xuất trà, nguồn cung hàng dồi dào, giá thành không cao, chỉ thiếu kênh tiêu thụ, khởi nghiệp càng dễ hơn.

Du Nhậm mua hơn chục loại trà túi lọc về nhà uống thử, có cả Phong Niên ở bên. Cô tiến sĩ đã phấn chấn hơn một chút sau đả kích của chị Tống, tối nào cũng bị Túc Hải lôi ra ngoài chạy bộ, về nhà bưng bát trà của Du Nhậm lên, nuốt chửng cái ực: "Trà gì thế này? Ngon tuyệt."

"Tên là Long Tĩnh Mai Gia Ổ." Du Nhậm nói, tiến sĩ, hãy tả vị bát trà này đi.

Ánh mắt Phong Niên ngưng đọng, quan sát: "Thơm như hoa lan, nước trà màu xanh mơ, lá trà đều tăm tắp, hương thơm đọng lại giữa kẽ răng." Du Nhậm vỗ tay, Phong Niên, xem ra cậu đã bình thường trở lại, khả năng quan sát đang được hồi phục.

Du Nhậm nói, nếu Tiểu Liễu tới uống, không biết em ấy sẽ bình luận thế nào, em ấy trời sinh biết thưởng thức. Phong Niên nói dễ ợt, cầm điện thoại chụp ảnh chén trà gửi cho Viên Liễu: "Chị Du Nhậm của em muốn nghe nhận xét của em."

Một lúc sau, cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia nói: "Đài xanh như cô gái đẹp."

Phong Niên tặc lưỡi, hậu sinh khả uý.

Du Nhậm nâng cao chén thuỷ tinh quan sát lá trà, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, Phong Niên nói cậu cười như bà mẹ già vậy, Du Nhậm giận dữ: "Mình không đẻ nổi đứa con gái to như vậy."

Khi Phong Niên đi tắm, Nhậm Tụng Hồng gọi điện tới, hỏi thăm qua loa về tình hình Du Hiểu Mẫn và bố mẹ vợ cũ, sau đó chủ đề vội vàng chuyển sang vị trí phó khoa, ông hỏi Du Nhậm nghĩ thế nào.

Du Nhậm nói không nghĩ gì, chưa cần nói đến vị trí phó khoa phòng nghiên cứu, ngay cả vị trí phó khoa trong văn phòng con cũng đâu đến lượt: "Đó là sắp xếp của phía trên, con không bận tâm."


Nhậm Tụng Hồng nói con gái quỷ, nói chuyện với bố ruột mà không nói thật: "Nếu cố thêm hai năm nữa, chưa chắc không có cơ hội." Nhậm Tụng Hồng không nói rõ, nhưng Du Nhậm hiểu. Cô nói bố yên tâm, con không can thiệp. Nghe vậy, Nhậm Tụng Hồng thả lỏng, hình như ông che điện thoại lại, nói nhỏ, bố đã biết chuyện mẹ con trả trước tiền nhà cho con, thật là vô lý nếu bố không đóng góp, bố vừa chuyển cho con 100.000 tệ, cứ thế đã. Sau này con kết hôn, bố sẽ cho thêm.

Du Nhậm không làm kiêu, nói cảm ơn bố. Con đang lo không có chỗ tiết kiệm vốn đây.

Du Nhậm không phải người duy nhất được Thần tài gõ cửa, Phong Niên tắm xong, lau tóc, vừa giơ điện thoại lên đã đần cả mặt: "Chị Tống muốn mua nhà cho mình ở Bách Châu."

Nghe vậy, Du Nhậm vui vẻ, được đó Phong Niên, mình phải hỏi người yêu cũ và người yêu cũ cũ của mình mới được, bảo mỗi người mua cho mình một căn nhà, thế là mình không buồn nữa.

Phong Niên nói, người yêu cũ cũ của cậu là một kẻ trăm sự nhờ vợ, không thấy cậu ta ở trong nhà chị Tiểu Anh sao? Nếu không góp tiền mua nhà, thì cậu ấy chính xác là gái bao. Nhưng người yêu cũ của cậu có khả năng mua đấy, làm bác sĩ ở Mỹ kiếm được rất khá, nhưng chắc chắn cậu sẽ không nhận.

"Nhận chứ, sao lại không nhận?" Nghĩ đến Tiểu Tề, trái tim Du Nhậm không còn tắc nghẽn nữa, chỉ có một cảm giác đau nhẹ như sợi dây thun bị bắn ra, như khẽ ấn vào đầu ngón tay.

"Chị ấy muốn bù đắp thanh xuân của mình sao?" Phong Niên nói thực ra không dài, không cần bù đắp thời gian. Trái tim Phong Niên cũng không cần an ủi kiểu này, vô dụng, là hai chuyện khác nhau.

Mình rất muốn có một ngôi nhà của riêng mình, lần nào về thị trấn Tượng Nga hay ở tạm trong gian phòng trong quán hoàng thánh, Phong Niên đều muốn: "Có phòng của riêng mình, chất toàn là sách vở, duỗi chân duỗi tay nằm trên sách, không lo bị đánh thức." Chờ đợi ngần ấy năm, giá nhà đất ở Bắc Kinh khiến cô tê liệt, giá nhà đất ở Bách Châu cũng khiến cô tuyệt vọng.

"Quân tử yêu nhà, phải chính đáng mà mua." Phong Niên nói mình không muốn nhà của Tống Việt Quỳnh, trong lòng chị ấy có định giá, trong mình thì không.

Ở Phong Niên vẫn có khí khái thư sinh nồng đậm, Du Nhậm nói không muốn sẽ hối hận đấy. Phong Niên không nói gì nữa, hai tiếng sau, cô thở dài: "Du Nhậm, mình thực sự hơi bị lung lay..." nhưng cũng có chút hối hận, cô đã từ chối thiện chí của chị Tống: "Nhưng mình vẫn là một người tầm thường mà thôi."

Nhưng cậu tầm thường theo cách dễ thương và nhẫn nại. Du Nhậm rót trà cho Phong Niên: "Phong Niên, mình cũng thế mà."

Du Nhậm nói mình cũng biết ghen tị với sự xuất sắc của người khác chứ, cũng ghét người khác đắc chí bừa bãi. Đôi lúc nghĩ về lựa chọn trường đại học, mình thấy hơi hơi tiếc, mình đã từ bỏ những ngôi trường tốt hơn, trong khi cậu đã lựa chọn đúng đắn. Cậu còn nhớ Hà Điền Điền, Bí thư Đoàn Thanh niên của lớp chúng ta trước đây không? Mình ghét cậu ta đắc chí, cho nên mình tham gia tất cả cuộc thi có mặt cậu ta, chỉ để đè đầu cưỡi cổ, làm cậu ta bị kích động.

"Ồ, mình nhớ, cậu ấy học tài chính trong Đại học Nhân dân, sau đó cũng tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, thường đăng status khoe khoang." Phong Niên nói, mình nghĩ làm vậy rất vô vị, cái gì mà CFA, CPA, FRM hay ACCA chứ, giỏi thì đúng là giỏi, đắc chí cũng đúng là đắc chí, nói: "Đã nhìn thấy Bắc Kinh lúc bốn giờ sáng." Đã nỗ lực thì đừng tỏ ra đáng thương, chung quy ai cũng đều phấn đấu vì mức lương cao. Tất nhiên, đôi khi tỏ ra đáng thương cũng vì chiêu bài nâng giá.


Du Nhậm công nhận, nói chúng ta có cách tầm thường của riêng ta. Có chỗ mình cũng tầm thường, trước đây mình nghĩ yêu nhau nghĩa là một lòng một dạ đến với nhau. Mình thậm chí còn nghĩ tầm thường hơn, rằng giao tiếp cơ thể có thể thúc đẩy mối quan hệ. Chỉ đến sau này, mới nhận ra tình yêu có thể gắn kết hai người gần nhau, thậm chí có thể chiến thắng khoảng cách rất xa.

Đứng trước tình yêu, chúng ta đều tầm thường, suy nghĩ của chúng ta về tình yêu vượt quá thực tế, tiếp cận chủ nghĩa lý tưởng hoàn hảo. Cậu đã bao giờ nhìn thấy tình yêu lý tưởng chưa?

Mắt Phong Niên lắng lại, nói, chị Tiểu Anh và Bạch Mão Sinh có tính không?

"Xét từ khía cạnh quá trình, có quá nhiều khúc khuỷu, đây là tình yêu đã chịu quá nhiều gian truân." Du Nhậm nói, mình không dám dùng "lý tưởng" để mô tả tình yêu của họ, nói như vậy có vẻ quá nhẹ nhàng so với những gì hai người họ từng trải qua, nhiều khi, vốn dĩ định nghĩa và mô tả đã không phải phép.

Phong Niên nói đúng, phong thái càng cao, sẽ càng xa hiện thực. Lý tưởng hay không, chỉ hai người họ mới có thể đánh giá.

Du Nhậm, bây giờ suy nghĩ về tình yêu của cậu có còn tầm thường nữa không? Phong Niên hỏi.

Du Nhậm nói, có chút ít, đã lên đường dần rời xa niềm vui của kiểu tình yêu đó. Niềm vui của tình yêu là gì? Là cảm giác vui thích của tâm linh tương thông, là khoảng khắc thoả mãn của nương dựa thấu hiểu, là giây phút hồn lìa khỏi xác mà cũng nhập vào nhau. Tuy nhiên, hồn lìa khỏi xác không phải trạng thái bình thường của tình yêu, nó dị thường. Có lẽ, niềm vui của tình yêu còn là khoảng thời gian dài hoà nhịp vào cuộc đời tầm thường của nhau, và phải trải qua những tháng ngày tôi luyện.

Cái tầm thường của tình yêu mà chúng ta trải qua cũng đâu có thường, dù sao vẫn chưa bước vào tầng xương máu sâu trong cuộc đời. Như chiếc lá rụng lả tả giữa không trung, xoay một vòng, trông thấy nước chảy hoa rơi và rồi cũng đáp xuống, dập dềnh giữa dòng nước xoáy và trôi đi.

"Chị ấy mua nhà cho mình, cũng vì tình yêu." Phong Niên nói câu này với vẻ hiu quạnh: "Đối với mình, nó rất quan trọng, nhưng đối với chị ấy, có lẽ chỉ như chiếc lá trong gió." Cười xoà, Phong Niên nói mình đã sai, mình lại đang đo lường.

Nói đến không "tầm thường", Phong Niên nói Tiểu Liễu khác thường, chạy bộ xong nghe điện thoại của bạn cùng lớp, cô bé quay đi mua bao thuốc lá Hoa Tử rồi đi cùng người bạn đó. Giờ này sợ rằng hai đứa nhỏ đang sặc khói thuốc ở chỗ nào cũng nên.

Sắc mặt Du Nhậm đen ngay lại, cô nói mình biết, nít ranh học hư.

Viên Liễu nhìn Triệu Giai Kỳ hút ba điếu thuốc, nói cậu ho thì đừng hút nữa, về nhà nếu bố mẹ ngửi thấy thì sao?


"Không sao, lát nữa đến nhà cậu tắm." Triệu Giai Kỳ ngồi xổm bên bờ kè sông Bách Châu, nói mình buồn.

Có rất nhiều cách giải quyết nỗi buồn mà, như làm việc nhà, làm bài tập, đọc sách, cậu cũng có thể tham gia đội chạy đêm của chúng mình.

Dạo này, ba người họ đã tập hợp bắt đầu lại những buổi chạy đêm, giờ đây tâm trạng của họ đã khác: Túc Hải chê Edison càng lúc càng nhiều, 10 câu thì có đến 5 câu than thở rằng anh ấy ở nhà phải chịu bao nhiêu tủi nhục, nói bố mẹ anh ấy không cho anh ấy học cấp 3, mình nghĩ, anh ấy cũng chẳng vào được trường cấp 3 nào với số điểm 400 đó. Còn Phong Niên thì muốn quên đi chị Tống bằng cách đổ mồ hôi.

Chỉ có Viên Liễu vẫn miệt mài đẽo gọt múi bụng của mình, nghĩ đến Du Nhậm, trong tim ngọt ngào mà cũng chua chát. Nhớ lúc Du Nhậm nhảy khỏi xe đạp trước cửa chỗ làm và nói: "Buổi tối đừng đến đón nữa", Viên Liễu nói: "Vâng, chị tự đi bộ về", biểu cảm vừa đáng yêu vừa sốc mà không thể nổi giận khi đó của chị cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí Viên Liễu, cũng nhớ khi chị ngồi yên sau gõ nhẹ lên đầu cô, "Thật phí nếu không tận dụng cơ hội."

Viên Liễu nói, Triệu Giai Kỳ, không phải cậu đang buồn, cậu đang nhớ cậu ấy, không có nơi giải toả. Viên Liễu có thể giải toả, ban đêm nhìn ảnh của Du Nhậm đi ngủ, sáng tỉnh dậy lén hôn màn hình điện thoại, ai biết?

"Mình muốn trở nên ưu tú hơn, muốn làm học sinh xuất sắc giống cậu ấy." Triệu Giai Kỳ nhả khói: "Sao không giống điếu mình hút trong quán bar nhỉ?"

Tất nhiên là hàng giả, thuốc Hoa Tử rẻ nhất cũng phải 40 tệ, bao mình mua cho cậu là thuốc Hatamen 5 tệ dưới lớp vỏ Hoa Tử. "Các cậu đến với nhau như thế nào?" Viên Liễu hỏi, khi nghe Triệu Giai Kỳ nói cùng lớn lên trong một vùng nhà dân mới hết nghi ngờ. Bà cụ non nhận xét: "Vẫn nên có cơ sở tình cảm."

Hút thuốc và uống rượu không giải quyết được vấn đề, Viên Liễu nói chẳng thà cậu mang bộ "5 Năm Thi Đại Học - 3 Năm Đề Thi Thử" đến nhà mình làm còn hơn. Đang nói chuyện thì điện thoại của Viên Liễu vang lên, thấy đó là "chị", giọng điệu bình tĩnh của cô lập tức căng thẳng: "Chị... chị?"

"Chạy bộ xong vẫn chưa về nhà à?" Rốt cuộc vẫn không thể mặc kệ, Du Nhậm trong phòng ngủ hỏi.

"Ừm... đang nói chuyện với bạn bên bờ sông." Viên Liễu thành thật trả lời.

"Hút Hoa Tử thích không? Có ngon không? Trong ngăn kéo văn phòng của chị vẫn còn hai bao, ngày mai mang cho em nhé?" Du Nhậm nói Viên Liễu, về nhà trước 11 giờ cho chị, nếu dám động vào thuốc lá, chị sẽ mang hai hộp to đến tận nhà em, nhìn em hút cho bằng hết mới thôi.

Viên Liễu đỏ mặt, đang định giải thích thì bỗng hiểu ra, cô cười: "Dạ, được ạ, chị."

Em nói cái gì? Du Nhậm không thể tin vào tai mình, ôi, Viên Liễu, quả là có phong thái đại tướng nhỉ. Cô tức giận hạ điều hoà xuống hai mươi độ: "Được thôi, hút tiếp đi."

"Ý em là... chị đến nhà em, em nấu chút đồ ăn đợi chị." Viên Liễu cười: "Chị, em luôn nghĩ chị không giống cung Sư Tử, nhưng bây giờ chị thật giống." Viên Liễu nói em không hút thuốc, thực sự không hút, là Triệu Giai Kỳ buồn nên muốn giải toả.

Cậu ấy thất tình, thanh niên trẻ, không thích giải đề, cũng không thích làm việc, chỉ thích tìm cách bốc hơi nỗi sầu. Viên Liễu liếc nhìn bản mặt ngớ ngẩn của Triệu Giai Kỳ, cười: "Chị, khi còn trẻ, chị giải quyết nỗi buồn như thế nào?"


Chị không trẻ nữa à? Du Nhậm hỏi ngược lại.

"Trẻ, rất trẻ và đầy hứa hẹn. Chị, hồi nhỏ chị giải quyết như thế nào?" Viên Liễu lập tức chữa cháy.

Nửa đêm trốn ở đầu giường khóc, đứng cạnh là Hoài Phong Niên. Viên Liễu biết câu trả lời này, cô chỉ muốn vượt thời gian quay lại lúc đó để được ở bên Du Nhậm.

Ngước nhìn lên cao, dù là gió hay khói cũng đều vô hình vậy thôi. Viên Liễu thương cảm trước câu trả lời của Du Nhậm, chị nói thêm, đồ nít ranh, khẩn trương về nhà với bạn cùng lớp ngay, muộn rồi, không an toàn.

Viên Liễu vẫn chưa muốn ngắt điện thoại, khi Du Nhậm đang chuẩn bị cúp máy, cô đột ngột gọi: "Du Nhậm."

Trái tim Du Nhậm vô cớ run lên bởi tiếng gọi này: "Phải gọi là chị, đồ không biết trên dưới."

"Ngủ ngon." Viên Liễu nói.

"Ngủ ngon." Du Nhậm đặt điện thoại xuống, bất lực cười - đúng là đồ cơ hội.

Viên Liễu rút điếu thuốc khỏi miệng Triệu Giai Kỳ: "Ngước nhìn lên cao, dù là gió hay khói cũng đều vô hình."

"Cao ở đâu?" Lớp trang điểm của Triệu Giai Kỳ bị nước mắt cuốn trôi hết cả.

Hy vọng. Viên Liễu kéo bạn đứng lên, không phải trong Shawshank đã nói đó sao? Hy vọng là một điều tốt. Cậu ấy không phải thuốc phiện, mà là niềm tin. Triệu Giai Kỳ, cậu muốn bản thân trở thành người như thế nào? Hãy cố gắng đi. Viên Liễu nhéo eo mình: "Nhìn xem, múi bụng đã rõ chưa?"

"Không thấy gì cả." Triệu Giai Kỳ nói.

Mặt Viên Liễu biến sắc: "Hừ, nhưng mình cách hy vọng không còn xa."

Vậy thì hy vọng của cậu quá tầm thường. Triệu Giai Kỳ nói.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.