Xa Gần Cao Thấp

Chương 190: C190 Du nhậm nhỏ bé



Du Nhậm nhỏ bé

......

Trước sau áp dụng chiến thuật hoà hoãn và giả đui giả điếc, Du Nhậm không thể tiếp tục trước sự chân thành của Viên Liễu, cô nhìn ánh trăng, nghe lời khen ngợi, cuối cùng mỉm cười, ánh mắt trong veo khiến Viên Liễu không thể nói được gì. Và rồi Du Nhậm lên tiếng: "Tiểu Hải và Phong Niên đi ăn kem, chị cũng muốn ăn."

Giống Du Hiểu Mẫn, phải nương dựa băng lạnh hạ nhiệt cấp tốc sau cảm xúc choáng ngợp trong tim. Vừa bước đi vừa ăn hết cây kem ốc quế, cũng là lúc họ đặt chân đến trước cổng tiểu khu nhà Viên Liễu, Du Nhậm nói đến đây thôi, tạm biệt Tiểu Liễu.

Viên Liễu ngoan ngoãn: "Tạm biệt chị." Trước khi đi vẫn ngập ngừng do dự, Du Nhậm hỏi vẫn còn quà à?

"Hết rồi, chỉ là em mong rằng hôm nay sẽ không khiến chị buồn, em nói chuyện... đôi khi miệng nhanh hơn não." Viên Liễu cẩn thận giải thích. Du Nhậm chỉnh lại cổ áo cho Viên Liễu: "Chị không buồn, mau về nhà đi." Nụ cười của cô nhẹ tênh, không chút khúc mắc.

Viên Liễu vẫy tay, vừa đi vừa quay đầu lại, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Du Nhậm.

Về nhà xem Du Hiểu Mẫn đã tỉnh rượu hay chưa, hóa ra, trên cả tỉnh táo, mẹ còn nấu cháo và làm món ăn nhẹ, bật TV lên vừa ăn vừa xem rất vui vẻ. Thấy Du Nhậm về, mẹ kêu: "Tự lấy bát đi."

Du Nhậm ngồi cạnh mẹ lặng yên ăn cháo, kể về chuyện được Nhậm Tụng Hồng cho tiền, sau đó đề cập ý định từ chức. Du Hiểu Mẫn nói con nên nhận tiền, nhưng mẹ không đồng ý chuyện từ chức. Nói trắng ra, con không có kỹ năng nào ngoài viết tài liệu, càng không có kinh nghiệm kinh doanh, ngay cả kinh nghiệm xã hội ít ỏi của con cũng kém xa cô bé Tiểu Ấn đó. Nói thêm về điều quan trọng nhất: "Tiền vốn." Lấy 200.000 - 300.000 tệ khởi nghiệp còn lâu mới đủ cho con phá.

Đây là những vấn đề đã được Du Nhậm suy tính: "Mẹ có lý, con sẽ cho bản thân thêm thời gian chuẩn bị."

"Có phải khó chịu vì bị giục kết hôn hay giới thiệu gì đó ở chỗ làm không?" Thôi cứ chịu đi, chỉ cần không chịu kết hôn sinh con là được. Cô hắng giọng: "Tiểu Liễu có chuyện gì thế?"

Chuyện gì là chuyện gì? Dù có giả ngu, biểu cảm của Du Nhậm vẫn rất chân thành, không nhìn ra dấu hiệu gắng sức quá sức.

Du Hiểu Mẫn bĩu môi: "Mẹ thấy cô bé đó rất quan tâm đến con."

Từ nhỏ cô bé đã quan tâm con. Du Nhậm cầm thìa tập trung ăn, Du Hiểu Mẫn trầm ngâm: "Con tự biết nghĩ là được."

Chính vì phải biết nghĩ, Du Nhậm phải đưa ra phản hồi đúng mực sau tràng đầu ra nóng hầm hập của Viên Liễu, không được giả ngu, phải phản hồi. Du Nhậm - người đã đọc rất nhiều thơ và sách - nhận ra rằng ngôn ngữ của mình không hề chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ hai người, chưa kể dùng lời nói đối phó với một trái tim vốn dĩ đã rất khập khiễng. Du Nhậm nên tỏ lòng biết ơn bằng hành động thể hiện rằng cô hiểu lòng nhiệt thành của cô gái nhỏ. Lại là một canh bạc không lời khác, Du Nhậm đánh cược Viên Liễu hiểu tình thế khó nói của mình, đánh cược Viên Liễu có thể đối mặt với sự thận trọng tương đối bị động của cô bằng tâm thế tương đối bình lặng.


May thay, Viên Liễu không từng bước áp sát sau sinh nhật của Du Nhậm, cô gái nhỏ vẫn mỗi ngày một lần đạp xe đến đón Du Nhậm, đi ngang qua sạp ăn vặt bên đường cũng dừng lại mua một ít. Du Nhậm kể rằng chị đã liên hệ với giáo viên trường dạy lái xe, sẽ học lái 40 phút mỗi ngày vào buổi trưa, Viên Liễu vừa đạp xe vừa nói: "Như vậy sau này thời tiết lạnh hoặc trời mưa sẽ thoải mái hơn nhiều. Chị, lẽ ra chị nên học sớm hơn."

Tháng 9, Viên Liễu trở lại lớp khoa học xã hội trường Số 8, Phong Niên trở về Bắc Kinh trong tình trạng vướng mắc mơ hồ với chị Tống, Túc Hải tiếp tục trông tiệm cắt tóc của Mao Tín Hà và xảy ra chiến tranh lạnh với bạn trai một nửa, nơi làm việc của Du Nhậm thì nổ ra đủ loại tin đồn, từ chuyện điều chỉnh nhân sự hai đội ngũ nhân viên cho đến việc đi hay ở của khó phòng khoa. Du Nhậm không tham dự, thế mà vẫn bị lôi vào với vai trò là nhân vật liên luỵ vào tin đồn.

Có người nói, chẳng đời nào Nhậm Tụng Hồng để con gái ruột mãi lủi thủi ngồi tăng ca trong phòng nghiên cứu, Phó thị trưởng Hạ đã được thăng chức sang nơi khác, Nhậm Tụng Hồng đương nhắm đến vị trí này, chắc chắn Du Nhậm sẽ được đề bạt.

Có vài chuyện, dù những người trong cuộc có giữ mồm giữ miệng đến mấy vẫn sẽ bị lan truyền khắp nơi chỉ trong vài năm. Có lẽ vì từng từ chối lời mời xem mắt của lãnh đạo, cũng có lẽ do né tránh các mối quan hệ của Nhậm Tụng Hồng, vị trí thư ký bán thời gian của Du Nhậm đã về tay một cô gái khác đảm nhiệm toàn thời gian.

Du Nhậm bỗng chốc thảnh thơi hơn nhiều, thậm chí cảm giác như bị đày vào lãnh cung, những nhiệm vụ quan trọng trong tay cô đều được giao cho các đồng nghiệp khác, cô chỉ phụ trách vài nghiên không mấy quan trọng.

Người bồn chồn lo sợ sẽ tìm cha ruột hỏi cho ra nhẽ tiện thể xin được đảm bảo, nhưng Du Nhậm không làm thế, nghĩ kỹ về số tiền tài trợ 100.000 tệ được bố cho, hoạ chăng chính là một khoản an ủi được ứng trước. Hiếm có khi ít việc phải làm, Du Nhậm tuân thủ phương châm ngoài lỏng trong chặt, giữ vững quy tắc giữ mồm giữ miệng việc chính và ung dung thoải mái việc vặt.

Quá trình học lái xe cũng khá suôn sẻ, bài kiểm tra nào cũng đạt chỉ sau một lần thực hiện, lấy được bằng lái chỉ sau hai tháng, chuyến đầu tiên là chở Du Hiểu Mẫn đến Du Trang, vác về lá trà và đặc sản địa phương đầy cốp xe, bà ngoại Hồ Trạch Phân dúi thêm cho hai mẹ con hai cây cải thảo. Chuyến thứ hai là tranh thủ thời gian được tan làm đúng giờ hiếm hoi, đến trường Số 8 đón Viên Liễu tan học.

Câu "biết nghĩ" của Du Hiểu Mẫn vẫn có ẩn ý sâu xa trong tâm trí Du Nhậm. Không phải ngọn cỏ vô tri vô giác, cô cũng "biết nghĩ" trước những hành động chân thành và tình cảm của cô gái nhỏ chứ. Nhưng Du Nhậm băn khoăn, liệu mình đến chờ Viên Liễu tan học thế này có tính là biết nghĩ không?

Du Nhậm tự nhủ chỉ đang đến thăm như thường lệ, tuy nhiên thâm tâm cô bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì bây giờ nhìn Viên Liễu, cảm giác đã có chút khác lạ.

Dừng xe tại vị trí đỗ tạm ngoài đường trường Số 8, Du Nhậm nhắn tin trước cho Viên Liễu, đoán rằng cô gái tan học xong mới xem điện thoại, vậy là Du Nhậm ung dung uống trà trong xe trong lúc chờ đợi.

Tiếng chuông trường vang lên, lập tức nhiều học sinh ngoại trú nháo nhào ra khỏi cổng, đợi thêm một lúc nữa mới thấy Viên Liễu đang đạp xe, chở một cô gái phía sau trò chuyện cười cười nói nói. Hai cô gái trẻ phơi phới xuân xanh, vô lo vô nghĩ, cô gái ngồi sau còn giơ tay đánh lên đầu Viên Liễu, khiến ghi-đông trong tay Viên Liễu lắc lư.

Du Nhậm cầm điện thoại, nghĩ một lúc, quyết định không gọi cho Viên Liễu mà lái thẳng về nhà. Chật vật đỗ xe xong xuôi, Du Nhậm lo lắng bước xuống nhìn xem có quẹt phải chỗ nào không.

"Khá lắm, rất gọn gàng." Từ xa có giọng nói truyền tới, Du Nhậm đứng lên, thấy Tề Dịch Quả - người yêu cũ đang xách hộp quà trên tay.

Tiểu Tề từ lâu đã không còn uốn tóc xoăn, mái tóc thẳng xoã trên vai và buộc lại một nửa đằng sau lưng, trông vừa thoải mái vừa trẻ trung. Gương mặt Tiểu Tề dường như không thay đổi, chỉ do gầy đi nên nếp nhăn ở khóe miệng càng thêm sâu. "Chị hỏi Tiểu Hải mới biết địa chỉ nhà em," Tiểu Tề cười: "Thái Thái, chúc mừng tân gia, chị đặc biệt tới đây xem xem." Tiểu Tề của bây giờ giống bác sĩ hơn trước, cách nói chuyện nhẹ nhàng và nghiêm túc, tính ngỗ ngược của tuổi trẻ không biết đã trôi đi đâu.


Ánh mắt Du Nhậm thoạt đầu thấp thoáng kinh ngạc, rồi cũng khẽ cười: "Chị có thể trực tiếp gọi điện cho em, trong nhà em đang chưa chuẩn bị gì cả." Vừa dứt lời, Du Nhậm nghe lòng mình thở phào nhẹ nhõm, vẫn bình tĩnh như thường. Bất ngờ ngay, cô không hề tiếc nuối hay oán hận khi đối mặt với Tiểu Tề.

"Chị nghe mẹ chị kể em mua nhà dọn ra ngoài, chị không dám hỏi mẹ em, đành hỏi bạn nhỏ." Tiểu Tề đang chờ lời mời của Du Nhậm, Du Nhậm làm động tác tay, cô gật đầu, cũng đáp lại động tác cảm ơn.

Du Nhậm cẩn thận rửa bộ trà trong khi Tiểu Tề lịch sự nhìn quanh nhà, sau khi hai người ngồi xuống, cô nhấp một ngụm trà, nói rất ngon.

"Lần này về bao lâu?" Du Nhậm hỏi.

"Làm thủ tục du học cho Dịch Dịch xong sẽ về." Thấy Du Nhậm ngơ ngác, Tiểu Tề giải thích đó là con trai của Tào Vân: "Tào Vân... chắc hẳn chuyện của bọn chị ầm ĩ đến mức đã không ít người biết. Chị ấy đã nghỉ việc trong trường đại học từ lâu, đưa con chuyển trường ra nước ngoài." Tiểu Tề nói những năm hay về cơ bản luôn là Tào Vân chiều theo ý chị, Tào Vân chạy giữa Trung Quốc và Mỹ, dẫn Dịch Dịch theo trong mọi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khai trường sẽ lại về Trung Quốc.

Như vậy cũng tốt, có con đi cùng, các chị sẽ không quá vất vả. Gia đình chị thì sao? Du Nhậm hỏi.

"Bố mẹ chị ấy vài năm trước rất kiên quyết cấm bọn chị qua lại với nhau. Còn nhà chị, thật kỳ lạ, mẹ chị là người đầu tiên chấp nhận." Tề Dịch Quả nhún vai: "Giấy dán cửa sổ đã rách, thôi thì đành vậy." Nói một câu thật nhẹ nhàng, nhưng vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt vạch trần sự việc không nhẹ nhàng đến thế.

Thảo nào bà Hà dần mờ nhạt khỏi các mối quan hệ xã hội của Du Hiểu Mẫn, ông Tề cũng rầu rĩ ở nhà không chịu ra ngoài. Họ đã thỏa hiệp nhưng không thể vượt qua rào cản "mất mặt", không thể cứu vãn, vậy là đóng cửa sống những ngày tháng nghỉ hưu.

"Đợi tình hình bên chị khá hơn, chị sẽ mua một căn nhà lớn một chút, tính đưa họ đến đây dưỡng già." Tiểu Tề nói trách nhiệm rất nặng, sau này bốn người già đều trông cậy vào chị và Tào Vân. "Sau khi từ chức, Tào Vân làm đủ loại công việc nhưng không cái nào dài lâu." Giáo viên trong biên chế vốn dĩ đã có chút xa cách với xã hội, lại vừa nuôi con." Chị khuyên Tào Vân đừng đi làm nữa, tập trung dành thời gian cho con."

Du Nhậm nhìn Tiểu Tề, gật đầu thương cảm trước thế sự xoay vần: "Đến cuối cùng, cuộc sống là sự cân bằng giữa trách nhiệm và tự do."

Họ ngồi một lúc, Du Nhậm hỏi Tiểu Tề đã có dự định gì cho tối nay chưa, nếu chưa hãy cùng ra ngoài đi ăn, cô khó xử nói: "Dù hiện tại em sống một mình, nhưng tay nghề nấu nướng vẫn dở tệ."

"Chị đến để ăn chực của em mà." Tiểu Tề nói trong tất cả những người chị quen ở Bách Châu, hình như ngoài em ra, chị không thể yên lòng bàn chuyện hiện tại và quá khứ với bất kỳ ai.

Yên lòng? Trái tim Du Nhậm vẫn vụt chốc đau xót, nói hãy tới phố Văn Uyển, quán của cô Viên mới mở lại gần đây, cũng đã thuê thêm người. Chị muốn thử không?


Lúc đó điện thoại của Du Nhậm vang lên, là Viên Liễu đang lo lắng không yên, "Không có chuyện gì đâu, chị đã về đến nhà, lát nữa sẽ đến quán của mẹ em với chị tiến sĩ." Giọng điệu dịu dàng của Du Nhậm khiến Tiểu Tề liếc nhìn, nói, Tiểu Liễu vẫn dính lấy em vậy à. Du Nhậm không giải thích, chỉ cười.

Viên Huệ Phương thuê hai mặt bằng mở quán mới, thiết kế khu phòng ăn riêng ở tầng trên, diện tích gian ghế không lớn, chỉ thích hợp cho những buổi tụ tập của 3-4 người bạn cũ. Viên Huệ Phương cho biết hiện tại không cân nhắc làm phòng riêng, tỷ lệ luân chuyển bàn quá thấp. Cô rất hứng khởi khi gặp lại Tiểu Tề, liên tục giới thiệu với nhân viên quán rằng đây là một tiến sĩ tài ba, một bác sĩ tài giỏi, đang làm việc ở Mỹ.

Không cần Tiểu Tề và Du Nhậm gọi món, Viên Huệ Phương - đi đứng vẫn hơi khập khiễng - đã biết nên sắp xếp thế nào. Khi Viên Liễu về đến cửa quán, Viên Huệ Phương chỉ lên tầng trên: "Mau lên chào đi."

Một sải vượt ba bậc thang, Viên Liễu rót trà cho Tiểu Tề và Du Nhậm, cô gái nhỏ bất an liếc nhìn Du Nhậm rồi lại nhìn Tiểu Tề, bất cẩn rót quá nhiều khiến trà tràn ra mặt bàn. Du Nhậm hỏi em có bị bỏng không? Viên Liễu cười: "Không." Cô lau bàn, ngồi bên cạnh Du Nhậm, nhìn Tề Dịch Quả như trong phiên toà xét xử.

"Chị có cần tuyển người không?" Tiểu Tề để ý vẻ mặt thấp thỏm và nghiêm túc của cô gái nhỏ, liền hỏi đùa. Du Nhậm vỗ lên tay Viên Liễu, nói không sao đâu, ăn xong chị sẽ gặp lại em. Chỉ khi đó Viên Liễu mới yên tâm, trước khi đi vẫn nhìn Du Nhậm.

Tiểu Tề ngồi thẳng lưng, thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa, chỉ nhìn Du Nhậm.

"Trẻ nhỏ cũng có lúc lớn lên." Du Nhậm nói, khoé miệng cong lên: "Dịch Quả, khi yên lòng bàn về hiện tại và quá khứ, chị cho rằng đâu là sự thay đổi giữa bây giờ và trước đây?"

Tề Dịch Quả uống hết một chén trà, lắc đầu: "Chị trở nên càng nghe lời hơn."

Trước đây chị lang bạt và mang thái độ chống đối cuộc đời, giờ đây tính khí đã nguôi đi, đã mở mang hơn về nhiều thứ như sự cố chấp của người lớn tuổi, những bất lực bất mãn trong cuộc sống và nhiều hơn cả là bước đi trên con đường trải đầy trách nhiệm dù muốn hay không. Tiểu Tề nói Tào Vân, Dịch Dịch và thậm chí cả cha mẹ cô đều trở thành trách nhiệm của cô.

"Tào Vân chiều theo ý chị quá nhiều." Đây là lần thứ hai Tiểu Tề nói câu này hôm nay.

Chị chấp nhận. Ánh mắt sáng ngời của Tề Dịch Quả nhìn Du Nhậm: "Định mệnh đã sắp đặt chị phải gánh chịu, chạy đi đâu cũng không thể thoát. Thậm chí chị còn nghĩ, đã ầm ĩ đến vậy, thì ở Trung Quốc hay Mỹ có gì khác nhau? Các đồng nghiệp đều đã biết về xu hướng tính dục của chị, thành thật mà nói, cũng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao." Ở đâu cũng có những người phóng đại sự khác biệt, nơi đâu cũng có những người cởi mở và bao dung.

Ngồi thêm một lúc, Tiểu Tề nói Thái Thái, em cũng thay đổi, ít nói hơn, hay đặt câu hỏi và lắng nghe hơn.

"Có lẽ là thói quen được công việc hình thành." Khi Du Nhậm nói, Viên Huệ Phương đích thân mang đồ ăn tới, vẫn là thịt lợn chiên xù cắt miếng to, có cả món khâu nhục cải muối và cá kho mà Tiểu Tề yêu thích. Tiểu Tề nếm thử, khen thật ngon, ở L.A. rất khó được ăn hương vị quê nhà, cách Tào Vân nấu ăn cũng ngày càng đậm chất Mỹ: "Hai người chỉ ăn đơn giản nhất có thể."

Đến cuối bữa, họ buôn từ văn hoá cho đến xã hội, xong chuyện xã hội lại bàn về kinh tế, Tiểu Tề nói, Thái Thái, chị có lỗi với em, luôn muốn liên lạc với em nhưng không biết phải nói gì.

"Dịch Quả, chị không cần phải có lỗi với em. Tình cảm là chuyện của lúc đó, chúng ta gặp lại là bạn bè, như đã nói." Du Nhậm nâng cốc, ngập ngừng: "Em muốn hỏi chị một vấn đề, chỉ đơn thuần vì tò mò thôi. Trước đây chúng ta... chị nói em mới mười mấy tuổi, tay giơ cờ lên mà tần ngần do dự. Lúc đó chị nghĩ gì về khoảng cách tuổi tác của chúng ta?"

Tiểu Tề đặt đũa xuống, khóe mắt cười hiện vết chân chim: "Là không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu, nên có chút sợ."

Khi đó chị chưa nghĩ kỹ có thể đi được với em bao xa, chỉ biết trong lòng tràn đầy yêu thương, đến khi thực sự nghĩ về "tương lai", chị lại không chắc chắn, lo rằng sẽ đắm chìm quá sâu vào em, cũng sợ em chỉ nhất thời bồng bột... Con gái Trung Quốc ấy mà, ít nhiều vẫn mang gánh nặng trong tư tưởng, sự tiếp xúc thân mật dường như đã gỡ bỏ những gánh nặng đó, nhưng đồng thời chất thêm nhiều thứ mới. Tề Dịch Quả nói lúc đó em chỉ là một đứa trẻ đối với chị, điều đó biến chị thành một kẻ vô đạo đức.


"Tóm lại, vì nghĩ em còn nhỏ, trong tiềm thức chị cảm thấy em xứng đáng với những gì tốt hơn." Tiểu Tề mím môi, cùng Du Nhậm rơi vào khoảng lặng trầm tư.

Yêu một người nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, chừng như tương lai của hai người và tương lai của riêng một người không cùng một hướng đi, thậm chí là mâu thuẫn: "Thực hiện một khả năng, nghĩa là bóp chết những khả năng khác của người ấy." Phải chăng đây là tư duy của một bậc thầy đang càn quấy.

Tiểu Tề nhìn Viên Liễu đang bận rộn dưới tầng qua tấm bình phong: "Cô bé này... nếu chị đoán không lầm, cách cô bé đối xử với em rất khác."

Du Nhậm bất lực: "Sao mấy người ai cũng đoán vậy, trên mặt em ấy khó giấu đến thế sao?"

Không chỉ là mặt, cả cảm giác nữa. Bầu không khí giữa hai người gắn bó đã lâu ngồi cùng nhau đậm chất riêng biệt. Tề Dịch Quả nói khi Tiểu Liễu ngồi cạnh em, cô bé hơi giữ khoảng cách, nhưng sự gần gũi vẫn vấn vít quanh em. Trong mắt cô bé có lời nói, rất nhiều, rất nhiều, chỉ dành cho em. Cô bé không có hứng thú với chị, chỉ toàn là cảnh giác.

Du Nhậm không nói gì, cũng nhìn sang Viên Liễu, cô gái nhỏ tâm linh tương thông, ngước mắt lên nhìn Du Nhậm và cười thật rạng rỡ, chỉ về người khách bên cạnh, ra hiệu em phải đi làm việc đây.

Du Nhậm quay đi, tháo kính xuống, cúi đầu lau, khi đeo kính lên, đôi mắt cô sáng ngời như thể đã có suy tính.

"Em tin cô bé." Du Nhậm nhẹ nhàng nói. Một cô gái nhỏ có thể bỏ ra nhiều tháng chuẩn bị chu đáo một món quà cho mình, một Viên Liễu không kiềm chế được mà khen sắc trăng ngoài đám đông trên đài quan sát, mang trong mình nội tâm lãng mạn và bộ óc đủ lý trí. Chính thế, Du Nhậm không thể cưỡng ép cắt đứt cũng như không thể yên lòng chấp nhận. Cô chỉ có thể tiếp tục quan sát, giúp Viên Liễu trưởng thành theo cách riêng của mình và đưa ra cách đáp lại thật chừng mực và thấu tình đạt lý.

"Nhưng đối với em, đó có thể là một loại cực hình." Tề Dịch Quả nói Tào Vân cũng từng trải qua cảm giác như vậy.

"Không hẳn là cực hình, dù sao em đã trưởng thành, đã chứng kiến những tuổi xuân khác lạ." Du Nhậm cười: "Làm trong ngành này của em, đến cuối sẽ tu thành ba khuôn mặt cơ bản."

Khuôn mặt đầu tiên, Phật Di Lặc, gặp ai cũng cười, có cái bụng to chẳng thể nhìn thấu. Khuôn mặt thứ hai, sầu khổ bất mãn, ngụp quá lâu trong văn thư không có cơ hội thể hiện tham vọng. Khuôn mặt thứ ba, thuật vô diện, có thể biến đổi khôn lường giữa nhiệt tình, láu cá, nghiêm túc và hiền dịu. Du Nhậm hỏi Tiểu Tề, chị nghĩ em đã tu thành gương mặt nào?

Ngồi trước mặt Tề Dịch Quả không còn là cô gái mười chín tuổi yếu đuối mà kiên cường từng nói muốn "khiến họ tức chết", sau đó ngẩng đầu thách thức nhằm che giấu cảm xúc lo lắng và e sợ. Giờ đây cô ấy đã trổ mã khôn khéo và thông suốt, nhưng chỉ trong suốt bên ngoài chứ không phải bên trong. Cô vẫn kiên cường, thực ra sức mạnh đó đã ăn sâu vào thể xác và tâm hồn, đến nay Du Nhậm chỉ đang mượn sức mạnh này để giữ vững khuôn mặt ổn định hơn mà thôi. Trong đôi mắt cô không còn hiện rõ những tâm trạng thất thường non nớt, thay vào đó là nụ cười tự giễu cợt bản thân.

Tiểu Tề nói chị thấy một khuôn mặt khác ngoài ba khuôn mặt đó, em có khả năng đương đầu với khó khăn, chị tự thẹn kém cạnh. Chị không muốn thấy khuôn mặt không cảm xúc của em, chị muốn thấy Thái Thái.

"Thái Thái cũng chỉ là Du Nhậm bé nhỏ mà thôi." Cuối cùng, Du Nhậm ôm Tiểu Tề: "Sau này có lẽ khó có dịp gặp lại, chị giữ gìn sức khoẻ."

Tề Dịch Quả thầm nói lời tạm biệt, không còn được gặp lại Thái Thái của trước đây.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.