Xa Gần Cao Thấp

Chương 194: C194 Cậu mất hồn rồi



Cậu mất hồn rồi

......

Viên Liễu được Du Nhậm đưa đến ga tàu Bách Châu đón Túc Hải, xách một hộp cá chiên chua ngọt do Viên Huệ Phương làm. Mao Tín Hà nghĩ, đối với việc Túc Hải ba lần ra vào đồn cảnh sát, cái tát của cô không tính là quá nặng: "Phải cho con bé một bài học nhớ đời." Hơn nữa cũng không thể đích thân đi đón: "Như thế con bé sẽ không nghĩ nó đã làm sai."

Xuất hiện trước mặt Viên Liễu, mặt Túc Hải béo lên một vòng, chiếc áo phao lần trước mặc có vẻ vẫn rộng nay đã bó sát vào người, cô gái lớn ngồi vào ghế sau, vừa mút ngón tay vừa nói được Hoại Phong Niên đưa đi ăn uống nguyên cả tuần, hầu hết là em ăn, chị ấy trầm ngâm.

Du Nhậm đưa khăn giấy cho Túc Hải: "Phong Niên vẫn ổn chứ?"

Ổn, chia tay thật rồi. Cô gái lớn đưa hộp cơm cho Du Nhậm: "Chị, chị cũng ăn đi."

Du Nhậm cười: "Chị cũng có, chị đã ăn cơm được Tiểu Liễu mang đến những hai ngày." Cô bất lực liếc nhìn Viên Liễu. Bởi vì Viên Liễu mang quá nhiều, tận năm hộp thức ăn rau thịt, chưa bàn đến chuyện ăn không nổi, cho dù ăn nổi, để đó vài ngày cũng sẽ không còn tươi, cho nên sớm muộn gì cô cũng phải vặn hết vận tốc giải quyết hết trong hai ngày qua, sợ lãng phí đồ ăn.

"Chị Phong Niên vừa chia tay, chắc hẳn sẽ buồn lắm, sao chị ấy không về cùng cậu?" Viên Liễu nằm nhoài người trên ghế phụ, Du Nhậm nói chị đang lái xe, mấy đứa nói chuyện đi.

Cô gái lớn nói, tiến sĩ phải chuẩn bị viết luận văn, còn phải xuất bản cái gì đó. Sang năm chị ấy đã 25 tuổi, khi nào mới được tốt nghiệp?

Du Nhậm nói Phong Niên học thạc sĩ và tiến sĩ 5 năm, suôn sẻ thì trong 5 năm rưỡi sẽ tốt nghiệp, khi đó sẽ là 26 tuổi, vẫn rất trẻ. Thực ra Phong Niên sẽ được ra trường trong năm nay nếu không học lại một năm.

Túc Hải tính qua loa: "Chị ấy đã học gần 20 năm, trời đất ơi? Chị ấy chưa điên cũng giỏi thật." Cô thề sẽ không bao giờ cười nhạo Hoại Phong Niên bị đúp lớp nữa.

Chị Tống đó lớn hơn Hoại Phong Niên bao nhiêu tuổi? Viên Liễu bất ngờ tò mò hỏi. Ánh mắt Du Nhậm sững lại trong giây lát, nghe Túc Hải đoán: "Không thấy nói gì, trông như lớn hơn 10 tuổi. Nhưng mình nghe Phong Niên kể con gái của chị Tống sắp thi đại học. Cho dù chị Tống sinh con lúc 25 tuổi, năm nay ít nhất cũng phải 42-43, lớn hơn Hoại Phong Niên 17-18 tuổi, ôi, quả là tình yêu đích thực."

Tình yêu đích thực không thể hiện ở khoảng cách tuổi tác. Viên Liễu nghiêm túc nói: "Tiểu Hải, mặt cậu to thế kia, về nhà có định luyện đấm bốc không?"

Luyện! Túc Hải véo bụng: "Ngay đêm nay sẽ luyện, đợi mình ăn xong cá chiên đã."

Ừ, chúng ta phải chú ý giữ gìn vóc dáng, nếu bất cẩn ăn quá nhiều, suốt ngày chỉ ngồi hoặc nằm thì thịt ở eo sẽ xếp thành ngấn. Điều khó chịu nhất về mỡ bụng là nó tích tụ nhanh và biến mất chậm. Khi Viên Liễu nói lời này, Du Nhậm cố gắng hóp bụng lại.

"Buổi tối mình cũng đến phòng gym chỗ cậu đấm bốc, bên cạnh là phòng tập nhảy, chị họ của Triệu Giai Kỳ dạy học ở đó, nếu có thời gian cậu có thể đến xem bọn mình nhảy." Viên Liễu mời Túc Hải, cô gái lớn gật đầu: "Được."


Viên Liễu lại nhìn Du Nhậm bằng ánh mắt đầy hy vọng: "Chị..."

"Tối nay chị bận viết." Du Nhậm hít đầy hơi, vừa thả lỏng, bụng lại nhão. Nếu có thời gian, Du Nhậm sẽ vui vẻ tham gia mọi lời mời của Viên Liễu. Đương nhiên cô không có nhiều thời gian, những lúc đó cô gái nhỏ sẽ mặt dày đến tận nhà chị với muôn vàn lý do khác nhau: giao đồ ăn, kiểm tra hoa, dọn dẹp vệ sinh, đi ngang qua không có việc gì làm nên vào ngồi chơi, muốn uống trà của nhà chị, bàn luận về những cuốn sách tâm đắc, xin tư vấn học tập...

Thậm chí còn có lý do đang chạy bộ thì mót quá, mượn chỗ giải quyết nỗi buồn. Du Nhậm cảm thấy chiếc hộp lý do của Viên Liễu là cánh cửa thần kỳ, Viên Liễu có thể làm đủ thứ mà cô không thể nghĩ ra.

"Chị, ừm..." Viên Liễu nhìn bụng Du Nhậm, ánh mắt dừng lại hai giây, cô gái lớn cũng thò đầu nhìn: "Ối, chị Du Nhậm, chị cũng béo lên à?"

Mấy đứa nói linh tinh, cân nặng của chị hơn 102 năm qua chưa hề thay đổi, do mùa đông mặc nhiều quần áo thôi, không biết à? Du Nhậm nói.

Cô gái lớn là một đứa trẻ thật thà: "Mặc nhiều là một chuyện, quan trọng là nhìn thấy cằm đôi."

Du Nhậm im lặng, lén nhìn chiếc cằm đôi yếu ớt của mình qua kính, mãi đến khi dừng xe lại, mới nói: "Mấy đứa về nhà đi, chị không lên nữa đâu."

Viên Liễu ra hiệu bằng mắt với Túc Hải, cô gái lớn nói, á, vậy mình sẽ tự xách vali lên tầng, liệu mẹ mình có còn giận nữa không? Nếu mẹ vẫn đánh mình nữa thì sao? Mình có thể đến đồn cảnh sát trình báo mẹ mình bạo hành trẻ vị thành niên không?

"Thôi, Tiểu Hải, mẹ cậu không bạo hành được cậu đâu, nếu cậu ít vào đồn cảnh sát hơn, mẹ cậu sẽ được nhờ lắm, không cần quỳ lạy Bồ Tát và thắp hương mỗi ngày ở nhà." Viên Liễu ra hiệu cho bạn thân đừng lề mề, mau chóng đi xuống nhanh lên, còn mình vẫn ngồi yên trên ghế phụ, bất động như núi.

Túc Hải đứng dưới tầng ngẩng đầu nhìn lên, cậu em trai Thiệu Quân Hàm vừa lên lớp tiểu học đã nhón chân nhìn ra ban công gọi to: "Mao Tín Hà, con gái của mẹ về kìa! Chuẩn bị chậu than thôi!" Túc Hải mắng đồ không biết lễ độ, muốn ăn đánh hả? Bỗng lấy lại tinh thần, Túc Hải xách hai vali lớn mỗi bên sải bước lên bậc thang, quay đầu lại vẫy tay với Du Nhậm trong xe: "Cảm ơn chị!"

Viên Liễu vẫn bất động trong xe, mãi đến khi Du Nhậm hỏi: "Hôm nay muốn đến nhà chị làm gì?"

Cô gái nhỏ mím môi nén cười: "Chị, chị không béo, thật đấy, không có cằm đôi."

"Ai bảo?" Du Nhậm nói em chỉ đang nịnh chị, không muốn nói ra sự thật. Tiểu Hải thật thà thẳng thắn, có gì nói đấy.

"Vậy em cũng có gì nói đấy nhé." Viên Liễu cười: "Chị mỗi ngày đều tăng ca, ngồi nhiều, hôm nào em đến nhà chị cũng thấy chị dựa vào ghế sofa, vì không vận động nhiều nên có vẻ hơi mập một chút xíu." Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn Du Nhậm: "Đi xem em nhảy đi? Em đã luyện được hai tháng, nhân tiện cũng đốt mỡ trên máy chạy bộ cùng chị nhé?"

Thật ra từ lâu Du Nhậm đã rung rinh ý định này, nhưng không lập tức bày tỏ thái độ, cô quay đầu xe: "Nói mau, muốn đi làm gì?"


Viên Liễu kỳ thực không muốn làm gì, chỉ muốn ở bên cạnh Du Nhậm lâu thêm một lúc, cô gái nhỏ cũng đã nghĩ xong lý do: "Từ khi chuyển vào, rèm cửa sổ nhà chị vẫn chưa được giặt, em muốn giặt chúng sạch sẽ trước Tết, tranh thủ lúc trời còn nắng."

Nhà chị không bẩn, bây giờ không cần giặt rèm. Nói thì nói vậy, Du Nhậm vẫn lái xe ra khỏi khu nhà Viên Liễu, nhưng không đi theo phương hướng mà Viên Liễu quen thuộc: "Sao chị không rẽ về hướng Tây?"

Du Nhậm nói đi siêu thị, dẫn em đi mua quần áo. Tuy giờ đây cô gái nhỏ đã biết đặt mua trên mạng nhờ được Triệu Giai Kỳ hướng dẫn, nhưng biên độ biến động của mặt hàng quần áo quá lớn, thậm chí mặc vào cũng một lời khó nói. Nhiều lúc Triệu Giai Kỳ trộm áo khoác của mẹ mặc ra ngoài, còn cổ vũ Liễu làm theo: "Chúng ta trưởng thành hơn so với các bạn cùng tuổi, hơn nữa, nếu cậu cứ ăn mặc trẻ con, người ta sẽ không thể thấy khí chất của cậu, trông cậu vẫn như trẻ con."

Viên Liễu thấy có lý, vậy là làm theo thật, cô gái nhỏ hỏi xin Viên Huệ Phương một chiếc áo khoác len màu vỏ quýt tươi. Từ khi Viên Huệ Phương trở lại làm bà chủ, quần áo của cô ngày càng cao cấp, đã mặc chiếc áo hiệu Ba Con Cừu mang kiểu dáng ôm sát từ cổ đến tay áo được lòng người trung niên và người cao tuổi, viền áo hơi phồng lên rất thời trang, lập tức hô biến từ 50 thành 45 tuổi. Viên Liễu mặc lên, Viên Huệ Phương cũng chỉ đạo ý kiến cho con: "Con mặc cùng quần tối màu, mẹ có cái quần len ống rộng màu đen, con cũng lấy ra mặc đi."

Cô gái mười sáu tuổi mặc như vậy ra ngoài cùng một đôi giày thể thao, khiến Triệu Giai Kỳ lắp bắp tại chỗ vì sốc: "Ờ... khá trưởng thành, không giống người ở độ tuổi cậu chút nào."

Tất nhiên Viên Liễu mặc bộ đó đi gặp Du Nhậm, trong mắt chị thoáng qua điều gì đó kỳ lạ, Viên Liễu tưởng chị ngạc nhiên: "Chị, em mặc bộ này trông có đẹp không?"

Du Nhậm nói Tiểu Liễu, vẫn nên mặc quần áo phù hợp với tuổi thì hơn, em không hợp bộ này lắm. Em mang hơi thở của ánh mặt trời tuổi trẻ, bộ trang phục đó của em cần xách thêm chiếc túi nilong màu tím đậm mới hợp.

Chỉ khi đó Viên Liễu mới ý thức bản thân đã mặc quá lố, trong một tuần khi Tiểu Hải đi Bắc Kinh, cô đã mất đi trợ thủ đắc lực giúp nghiêm khắc kiểm soát chuyện áo quần.

Du Nhậm thì nghĩ cô gái nhỏ đã đến tuổi thích ăn diện, định bụng sẽ dành thời gian giúp cô gái nhỏ lựa chọn cẩn thận. Quần áo đôi khi có thể mang lại sự tự tin, cũng không khó chọn những bộ hợp với dáng người và ngoại hình của Viên Liễu, miễn là đúng phong cách và chất liệu.

Du Nhậm chọn những kiểu dáng của thiếu nữ, cô gái nhỏ thấy có hơi khó xử, Du Nhậm nói không đắt đâu, hơn nữa chất lượng rất tốt, mặc được vài năm.

"Em... em muốn tự chọn." Lời nói của cô gái nhỏ khiến Du Nhậm vui vẻ đồng ý: "Được."

Vì thế Viên Liễu đi thẳng đến khu OL: "Em có thể thử cái này không?" Cô gái nhỏ hỏi, chỉ vào một bộ vest nữ màu tối nhạt, đó chính là phong cách đi làm của Du Nhậm. Du Nhậm cười: "Em định mặc đến trường Số 8 bị các bạn không quen biết chào là 'Cô giáo' à?"

Sau một màn thảo luận, Du Nhậm cuối cùng cũng chắc chắn rằng sở thích của Viên Liễu đã thay đổi, cổ áo dáng búp bê dành cho thiếu nữ không còn là kiểu dáng yêu thích nhất của cô gái nhỏ nữa. Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo khoác bóng chày và quần jogger thể thao: "Mặc cái này nhảy có được không?"

Viên Liễu thích nó, nhưng mặc bộ này không thể tăng độ tuổi, nên vẫn do dự.

"Chị thích em mặc thế này không?" Viên Liễu hỏi Du Nhậm, có ánh sáng loé qua trong mắt chị: "Em phải tự hỏi mình chứ." Nhưng cô gái nhỏ vẫn kiên nhẫn nhìn theo tầm mắt của Du Nhậm, cuối cùng Du Nhậm thở dài: "Câu hỏi đó là bẫy ngôn ngữ à?"


"Không, không phải bẫy, em không gài bẫy chị." Viên Liễu chớp chớp mắt, sau đó tự mang quần áo đi tính tiền: "Chị, mẹ em cho em tiền, để em tự mua." Xách mấy túi quần áo cùng Du Nhậm bước về bãi đậu xe, Viên Liễu nhận ra hình như Du Nhậm đang không vui.

"Chị, em rất thích bộ quần áo chị chọn. Nếu chị cũng thích, em sẽ càng vui khi mặc chúng." Viên Liễu nói tuyệt đối không phải vì muốn nhử chị nói ra từ "thích", em không nuốn được chính miệng chị nghe thấy từ đó trong trường hợp thế này.

Du Nhậm nhún vai: "Tiểu Liễu, em..." em đừng kéo mối quan hệ của chúng ta rơi vào tình huống mập mờ, nếu vậy sẽ rất dễ giết chết cuộc trò chuyện. Du Nhậm nói, chị mong những gì em nghĩ, em học, em chơi và kết bạn đều vì em thực sự thích, chứ không phải vì chị thích hay không.

Du Nhậm đã nhấn mạnh điều đó rất nhiều lần, Viên Liễu cũng thở dài: "Làm sao mới có thể khiến chị tin lời em đây?"

Chị ơi, chị đang chấp nhất đấy. Cô gái nhỏ chín chắn kết luận: "Vì chị cho rằng những điều em làm đều vì mục đích lấy lòng chị."

"Ồ, còn biết cách nói chấp nhất sao?" Du Nhậm lên xe, Viên Liễu nghe giọng điệu của chị như vậy cũng vui vẻ lên theo: "Chị xem, chị lại chấp nhất phải không?" Chị à, chị luôn nghĩ em mới hơn mười tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn, nên chị lấy tiêu chuẩn của thiếu nữ khi chọn quần áo cho em, nghe em nói chuyện có hơi vượt quá độ tuổi cũng ngạc nhiên đến vậy.

"Viên Liễu, chị thấy em càng ngày càng không biết tôn ti trật tự." Núm đồng tiền bên khoé miệng Du Nhậm khiến Viên Liễu không thể rời mắt.

"Đây là lần thứ ba." Cô gái nhỏ nói.

Xe bỗng nhiên dừng lại, Du Nhậm kéo phanh tay: "Lần này là vì sao?" Vẻ mặt cô có phần nghiêm túc.

"Tôn ti... tôn ti trong ngũ luân và bát đức quả thực có trường hợp đáng kế thừa. Em cũng xuất phát từ ngữ cảnh này." Cô gái nhỏ bị nhìn mà chột dạ: "Ừm... tiền đề là, là khi em nói chuyện chín chắn, chị cảm thấy ngạc nhiên, khi em chỉ ra sự thật, chị lại nói tôn ti trật tự... đây, chính là như vậy."

Biểu cảm của Du Nhậm không hề căng thẳng, cô cười, đẩy kính lên, lắc đầu: "Đó không phải chấp nhất, mà giống làm càn làm bậy hơn." Giọng điệu khi nãy của cô về bản chất rất giống câu "bố là bố của con" hoặc "mẹ là mẹ của con" đầy bất lực mà các bậc phụ huynh hay nói mỗi khi không dạy được con.

"Vậy em không dám nhận." Cô gái nhỏ thè lưỡi, bỗng khuôn mặt bị Du Nhậm bóp lại: "Nít quỷ." Chị nói.

Khi Viên Liễu tập luyện trong phòng nhảy, Du Nhậm trong bộ đồ thể thao đang để tay như dáng con vịt, bước lên cân trong phòng gym, thấy một dãy số hiện lên chính xác đến hai chữ số thập phân: "53,89".

"Ồ, làm tròn lên vừa hay là số may mắn." Túc Hải lau mồ hôi liếc nhìn, nói chị thật gầy, trước khi em đến Bắc Kinh là 70kg, sáng nay quay lại đã lên 74kg, ông trời muốn em béo lăn quay.

Du Nhậm giải thích: "Hôm nay chị ăn nhiều, trước khi đến cũng uống rất nhiều nước."

Nhưng chị Du Nhậm, chị mặc nhiều quá. Túc Hải không hề vớt lại mặt mũi cho Du Nhậm: "Chị, phòng thay đồ ở phía trước."

Du Nhậm vẫn chưa thay quần áo, cô tập thể dục trên máy elliptical 40 phút, nghỉ ngơi một lúc, sau đó bị tiếng nhạc sôi động phòng bên thu hút. Đã có hơn chục người tụ tập trước phòng nhảy để xem. Qua cửa kính, những thanh thiếu niên nam nữ đang reo hò hoặc đùa bỡn, ngay giữa hội trường là Viên Liễu và Triệu Giai Kỳ đang nhảy theo điệu nhạc. Hai cô bé tươi cười đang thực hiện những bước nhảy khéo léo và hoạt bát, dần dần, ánh mắt của Du Nhậm chỉ tập trung vào Viên Liễu.


Cô không hiểu street dance là thế nào, nghe thấy có người xem bên cạnh nói: "Đây là locking gì chứ? Con mẹ nó, là Soul thì có." Du Nhậm mắt điếc tai ngơ, chăm chú lắng nghe nhịp điệu âm nhạc, bỗng phát hiện ra điểm thú vị của điệu nhảy: Khúc chuyển giao điệu nhạc có liên quan chặt chẽ đến chuyển động của xương khớp, sai khiến người nhảy dừng lại, chuyển động tác và dồn lực vào bước chân.

Viên Liễu nhảy rất tự tin dù chỉ là người mới, điệu nhảy trông nhẹ nhàng nhưng thực chất phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến mọi động tác được chỉn chu và linh hoạt. Khuôn mặt cô gái nhỏ đầm đìa mồ hôi, cuối cùng khi đã hết nhạc, Viên Liễu kết thúc bằng điệu xoạc chân. Chỉ là động tác cơ bản của người nhảy nhưng vẫn khiến Du Nhậm trố mắt kinh ngạc - dẻo quá.

Rõ ràng Viên Liễu và Triệu Giai Kỳ không quan tâm những người khác nói gì, nhảy xong họ cởi mũ ra chào, sau đó vui vẻ ngồi khoanh chân nhìn người khác nhảy tiếp.

Viên Liễu đang lau mồ hôi thì bị Triệu Giai Kỳ đẩy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Du Nhậm đang mỉm cười nhìn mình bằng khuôn mặt đỏ hồng nhờ tập thể dục. Cô gái nhỏ vốn dĩ đã mệt bở hơi tai, mặt đỏ bừng, lúc này càng không thể ngừng đổ mồ hôi, vòng ra ngoài cửa từ bên hông, ngượng ngùng gọi: "Chị."

Du Nhậm cười: "Nhảy giỏi quá." Viên Liễu lau mặt bằng tay áo, chỉ nhảy bừa thôi, lần nào luyện cũng rất vui, cô giáo dạy lần này kiên nhẫn hơn thầy giáo lần trước. Du Nhậm rút khăn mặt quấn trên cổ đưa cho Viên Liễu: "Lần sau nhớ mang theo một chiếc nhé, may mà cái này chị hầu như không dùng đến."

Viên Liễu đồng ý, nuốt nước bọt, Du Nhậm nói để chị mua cho em một chai nước, nhưng bị cô gái nhỏ ngăn lại: "Không cần đâu chị, chị ngồi cùng em xem người khác nhảy đi."

Viên Liễu kéo Du Nhậm vào phòng nhảy, ngồi cạnh Triệu Giai Kỳ, hướng dẫn Du Nhậm vỗ tay cổ vũ theo nhịp, chốc chốc lại thì thầm giới thiệu các kiểu nhảy của người ta. Lại lấy khăn lau mồ hôi, dường như ngửi thấy mùi thơm đặc trưng từ cơ thể Du Nhậm. Viên Liễu quay đầu nhìn Du Nhậm, thấy đôi mắt xinh đẹp của chị chớp chớp.

Du Nhậm cúi đầu uống nước. Uống một ngụm, nhớ đến cô gái nhỏ, liền đưa cho Viên Liễu, Viên Liễu cười, cầm chai ngẩng đầu uống, mồ hôi chảy từ cằm xuống, có dòng nước tinh khiết cũng chảy dọc theo chiếc cổ mịn màng.

Du Nhậm nhìn sang chỗ khác, người nhảy ở giữa đang bắt đầu vừa thực hiện breaking dance vừa xoay vòng đến trước mặt Du Nhậm với biểu cảm như cố tình trêu chọc, hiển nhiên, Du Nhậm là người trông không giống dancer nhất trong căn phòng này. Du Nhậm sốc, bỗng một tay làm động tác bắn súng, miệng làm khẩu hình: "Bang!" Khiến dancer tinh nghịch đó cũng vui vẻ, càng nhảy hăng hơn.

Viên Liễu buồn cười trước hành động trẻ con của Du Nhậm, cô gái nhỏ nhìn chăm chú, bên tai là lời nhắc nhở từ Triệu Giai Kỳ: "Viên Liễu, lau miệng đi, nước dãi chảy ra kìa."

Cô gái nhỏ giật mình, kéo góc khăn lau miệng, Du Nhậm đang bị cuốn vào bầu không khí, chị vỗ tay mạnh hơn. Du Nhậm cảm thấy má mình đỏ bừng, không dám quay đầu lại, vì cô biết ở ngay kia, cô bé Viên Liễu nhỏ bé mềm mềm đã biến thành một cô gái lớn biết xoạc chân, cô không thể nhìn.

Mọi người không ngừng hòa vào sàn nhảy, khán giả ngồi khoanh chân cũng liên tục dịch sang chỗ khác, khi đám đông di chuyển về phía Viên Liễu, Viên Liễu cũng dịch sang trái, mu bàn tay mát lạnh chạm vào cổ tay Du Nhậm bên cạnh. Viên Liễu đứng hình trong giây lát như trong động tác locking, nhịp tim dữ dội hơn cả lúc nhảy trước mặt mọi người.

Du Nhậm thực sự đã đến, chị ấy ở ngay bên cạnh mình. Viên Liễu muốn rụt tay lại, nhưng vị trí bên trái đã chật đến mức không thể nào chật hơn, lại có người nói: "Không còn chỗ nữa." Tay Du Nhậm đặt lên eo Viên Liễu: "Chúng ta lùi về phía sau đi."

Những ngón tay mềm mại đặt lên hông bên phải của cô gái nhỏ, Viên Liễu ngẩn người ngay tại chỗ.

"Tiểu Liễu?" Du Nhậm gọi.

Viên Liễu vội vàng đáp: "Vâng, vâng."

Cậu mất hồn rồi, Viên Liễu. Triệu Giai Kỳ nói bên tai Viên Liễu. Viên Liễu cúi đầu nhìn sàn nhà, cô gái nhỏ cười, vành tai khẽ rung lên.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.