*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm nay ngày nghỉ Tết ngắn, chưa tới 15 tháng Giêng đã khai giảng, Nhạc Minh Tâm cũng chỉ có thể vừa than thở vừa quay về đi làm. Ngày đầu tiên khai giảng Khang Tiểu Cần hân hoan như chú chim Khách nhỏ, Nhạc Minh Tâm được Khang Thần nhờ nên đưa cô bé về nhà, còn lén lút đưa tiền lì xì cho Tiểu Cần.
Khang Tiểu Cần cao hứng phấn chấn nói với cậu, qua một khoảng thời gian nữa thì cô nhóc sẽ đi du xuân.
Nhạc Minh Tâm biết việc đi du xuân này, nhưng bởi vì không phải dẫn lớp nào đi, cho nên cậu cũng không quá quan tâm là đi đâu, thuận miệng hỏi một câu, Khang Tiểu Cần đáp: “Đi nặn bùn ạ!”
Cậu nghe được mà sửng sốt: “Nặn bùn?”
“Ba con nói chính là đi nặn bùn,” Khang Tiểu Cần nói xong, lấy tờ giấy thông báo đi chơi từ ngăn kéo của bàn học nhỏ ra đưa cho Nhạc Minh Tâm xem, “Thầy Nhạc xem này.”
Nhạc Minh Tâm nhận lấy đọc, là tổ chức cho các bạn nhỏ đi học làm gốm, cũng không thể gọi là đi du xuân, này phải gọi là đi du lịch học tập kết hợp thực tiễn. Đột nhiên cậu nhớ rằng lúc trước Khang Thần nói với mình là Hạ Thành An có mở một lớp dạy làm gốm, trong lòng khẽ động, không đợi cậu hỏi, Khang Tiểu Cần đã thật thà nói
“Chỗ này con tới rồi, chính là chỗ của chú Hạ, lần trước con còn nặn được một bạn cún, con cho thầy xem.”
Phải ngày mai dì Hồng bảo mẫu mới quay về, Khang Thần nhờ cậy Nhạc Minh Tâm đưa con bé về nhà, muộn một chút thì Thiệu Chi Hà sẽ tới đến nấu cơm cho bé. Trong nhà không có ai, Khang Tiểu Cần chính là cô chủ, cứ như một cơn gió chạy ra chạy vào, cô nhóc cầm ra một con cún nhỏ bằng gốm đưa cho Nhạc Minh Tâm xem. Nhạc Minh Tâm vừa thấy thì suýt chút nữa cười thành tiếng, chẳng giống cún mà giống con heo con hơn, từ đôi mắt cái mũi với tai thì có thể lờ mờ nhìn ra bộ dạng, tuy rằng nặn chưa tốt, nhưng tô màu lại thật sự rất nghiêm túc, còn tỉ mỉ vẽ vằn cho chú cún nhỏ.
Nhạc Minh Tâm nhịn cười, cũng thật tâm khen cô bé: “Oa, con nặn đẹp lắm nha.”
Khang Tiểu Cần chỉ cho cậu xem một cái, lại hào phóng để cậu sờ sờ một chút, sau đó cất đi, ưỡn ngực kiêu ngạo: “Là chú Hạ đã giúp con tô màu đó.”
Tới hôm đi du xuân, Nhạc Minh Tâm ngồi cùng một xe với lớp của Khang Tiểu Cần.
Lớp học làm gốm của Hạ Thành An nằm trong một khu công viên sáng tạo ở ngoại ô thành phố, có rất nhiều những bức tranh to to nhỏ nhỏ trên tường của các quán café, bên ngoài thì dường như đều thống nhất để tường gạch đỏ, dây thường xuân rậm rạp bò bên trên, vừa nhìn đã thấy rất nghệ thuật lại trong lành. Phòng làm việc ở tít sâu trong khu công viên sáng tạo, có một hàng rào trắng bằng sắt uốn lượn đầy nghệ thuật bao quanh khoảng sân, ở trong là có ba tòa nhà, trong vườn trong hoa Nguyệt Quý, từng bông Nguyệt Quý vàng rực rỡ nở tầng tầng lớp lớp to gần bằng một cái bát.
Mấy bạn nhỏ xếp thành hàng đứng líu lo trò chuyện, những giáo viên dẫn lớp đều nhắc nhỏ bọn trẻ phải đi đường cẩn thận, không được dẫm lên cỏ, cũng không được ngắt hoa. Nhạc Minh Tâm ra trận gọn gàng, cậu mặc một chiếc áo khoác ngoài bên trong là một chiếc hoodie cùng quần bò, đeo chéo một chiếc túi thể thao, đút tay vào túi quần rồi đi theo sau.
Trong ba tòa nhà thì tòa ở ngoài là lớn nhất, cửa thủy tinh vừa mở ra, các nhóm bạn nhỏ nối đuôi nhau đi vào. Đi lên tầng chính là toàn bộ không gian mở, xếp đầy những chiếc bàn nhỏ và ghế dựa nhỏ, giá gỗ ở bên cạnh bày rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc, nhìn qua thì đều là những tác phẩm của các bạn nhỏ, tràn đầy sự hứng thú của trẻ nhỏ.
Dẫn bọn họ đi là một cô gái xinh xắn, tóc suôn dài màu đen, cô mặc một chiếc váy len trắng, khi cười rộ lên trông rất ngọt ngào.
Khang Tiểu Cần khe khẽ gọi cô: “Chị Tiểu Lân.”
Cô nhóc cũng dám gọi to, chỉ làm như không biết Vu Tiểu Lân. Ở nhà Khang Thần dạy cô nhóc rằng không thể biến mình trở nên đặc biệt, phải quy củ giống như những bạn khác, phải thành thành thật thật mà đi học tập kết hợp thực tiễn. Lúc ở trường cô bé cũng không dám biểu hiện là mình rất thân quen với Nhạc Minh Tâm, cực kì ngoan ngoãn.
Vu Tiểu Lân nháy mắt với cô bé, lấy ngón út chọc chọc má cô bé.
Từng bạn nhỏ được phân vào các bàn có đất nặn, Vu Tiểu Lân ở phía trên đang dạy phải nặn như thế nào, cách cô làm được chiếu trên màn hình lớn, chỉ thấy cô dùng hai ba động tác đã nặn ra được một con thỏ, dùng một cái que tre có đầu nhọn để làm thành hai mắt với ba đường miệng cho thỏ (1), làm các bạn nhỏ sửng sốt. Các bạn học sinh ở bên này bắt đầu tự mình gắng sức nhào nặn, hình dạng gì cũng nặn ra được, nhân viên ở đó đi tới vỗ vai Nhạc Minh Tâm đang thích thú quan sát, nói với cậu rằng các giáo viên cũng có thể tới làm đồ gốm.
Nhạc Minh Tâm đi theo người đó, cậu phát hiện ra giáo viên không chỉ được nặn, mà còn có thể thử làm gốm trên bàn xoay. Cậu chưa từng thử qua nên rất tò mò chọn một bàn xoay rồi ngồi xuống. Nhân viên công tác giải thích đơn giản một vài nội dung chính, giúp cậu chọn một phần đất sét, làm ẩm rồi để cố định trên bàn xoay, sau đó giúp cậu bật bàn xoay.
Bởi vì hôm nay thật sự rất đông, các nhân viên cũng không thể kèm từng người một, Nhạc Minh Tâm đành phải tự mình làm lung tung. Cậu làm ướt tay, tính mò mẫm khối đất sét đang được để cố định trên bàn xoay, đất sét vừa ướt lại quánh lạnh như băng, mà lại còn khó hơn so với tưởng tượng, rất khó khống chế lực, người ta làm mẫu với hai ba động tác là có thể tạo ra một hình lọ hoa cơ bản, cậu làm tới làm lui, đất sét vẫn cứ mềm oặt xoay tròn ở bàn, còn trên tay từ dính đầy đất.
Cậu cũng chẳng bực tức, dù sao cũng là đang thử điều mới lạ. Cậu kiên nhẫn cẩn thận ra tay, thật vất vả mới làm ra được hình dáng xiêu xiêu vẹo vẹo, không giống cái bình hoa trái lại giống như một kẻ đang say rượu hơn. Tự Nhạc Minh Tâm cảm thấy vui vẻ, lúc làm thì tay run lên, bình hoa giống như khí cầu xì hơi, lõm xẹp xuống, lại biến thành một đống đất sét nhìn không ra hình dáng, còn bị mấy vết đất sét bắn lên ngay lên đằng trước cái hoodie màu trắng.
“Hầy.”
Có người đứng sau lưng cậu thở dài, Nhạc Minh Tâm quay lại liền phát hiện Hạ Thành An đứng phía sau mình, hắn mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám, tay áo xắn lên, lộ ra đường nét cơ cánh tay, bên ngoài còn đeo một chiếc tạp dề dính vài vết đất sét ướt bắn lên, túi tạp dề để mấy loại dụng cụ lớn nhỏ khác nhau.
Dường như hắn đen hơn một chút, tóc dài hơn một ít, tóc buộc thành một túm nhỏ ở phía sau, số tóc còn thừa thì để loạn.
Nhạc Minh Tâm quay sang nhìn cái động đất sét chẳng ra hình thù gì của mình, ngại ngùng cười cười: “Hình như không được.”
Hạ Thành An xắn tay áo của mình cao hơn một chút, hỏi: “Cậu muốn làm cái gì?”
Nhạc Minh Tâm đáp: “Tôi muốn làm một cái bình hoa nhỏ.”
Hạ Thành An xắn tay áo xong, thấy Nhạc Minh Tâm vẫn ngồi im thì nhướn mày nói: “Cậu không định di chuyển à?”
Lúc này Nhạc Minh Tâm mới phản ứng lại hóa ra là Hạ Thành An muốn giúp, nên vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho hắn. Cậu rửa sạch tay rồi kéo một cái ghế nhỏ khác sang ngồi bên cạnh.
Chỉ thấy Hạ Thành An tắt bàn xoay đi rồi bỏ cái đống đất sét chả ra hình thù kia, hắn lấy một khối đất khác, lúc bấy giờ mới khởi động bàn xoay lại. Đất sét nằm trong tay Nhạc Minh Tâm thì tựa như đứa trẻ không biết vâng lời, là một tên đàn ông say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nằm ở trong tay Hạ Thành An thì lại ngoan ngoãn tựa chú mèo nhỏ, hai tay hắn bao quanh khối đất sét rồi hướng tay để tạo hình lên, chiếc bình liền lập tức xuất hiện.
Hơn nữa bàn tay hắn đẹp, những động tác ở bên ngoài khối đất sét, mười ngón tay thon dài mà có lực, tuy dính đất sét nhưng vẫn rất đẹp, khi không khiến cho Nhạc Minh Tâm nhớ tới ngày đó ngón tay ấy đặt ở trong cơ thể mình.
“Cậu muốn làm miệng bình rộng hay là miệng bình hẹp?” Khi Hạ Thành An bắt tay vào làm gốm, lông mày hắn liền giãn ra, có vẻ cực kì chuyên chú.
Nhạc Minh Tâm hắng giọng đáp: “Miệng bình hẹp đi.”
Hạ Thành An thu bớt lại, dùng lòng bàn tay chỉnh miệng bình, sửa sang một chút. Hạ Thành An thấy hắn làm rất cẩn thận, cũng không phải không biết xấu hổ mà còn dám nghĩ đông nghĩ tây nữa, cậu cúi sát vào nhìn, đầu gối hai người chạm nhau, khuôn mặt cũng gần kề.
“Xong rồi.” Hạ Thành An nhỏ giọng nói.
Nhạc Minh Tâm theo bản năng quay lại nhìn hắn, cậu cách sườn mặt của Hạ Thành An chỉ một khoảng rất nhỏ nhỏ, chỉ cần hơi hướng về phía trước là có thể chạm vào. Hạ Thành An cũng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời, giữa tiếng bàn xoay chuyển động, giữa những âm thành vui đùa ồn ào, Nhạc Minh Tâm nghe được tiếng trái tim mình đập ‘thình thịch’.
Hết chương 11.
(1) Miệng của thỏ có 3 gạch kiểu này