Tiêu Lăng và Dương Tử Vân cùng đi vào phòng, nhìn thấy thức ăn bị để
qua một bên, vẫn chưa được động đũa, nhẹ nhàng nói: “Đại ca, huynh nên
ăn một chút. Đã ba ngày rồi huynh vẫn không ăn chút gì, như thế làm sao
mà cầm cự nổi?”
“Ta không muốn ăn, vì sao nàng còn chưa tỉnh lại?” Mộ Dung Ưng vẫn
luôn túc trực ở bên giường nàng, thật sự sợ hãi phải mất đi nàng. Sợ
rằng giống như lời nàng nói, nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.
“Đại ca, không cần lo lắng. Đại phu không phải đã nói, thân thể của
cô ấy đang bình phục vô cùng tốt, chắc là cũng sắp tỉnh lại.” Thật ra
bọn hắn cũng lấy làm kỳ quái, tại sao vẫn chưa thấy nàng tỉnh lại đây?
“Ưm, đau quá, đói quá.” Người trên giường đột nhiên phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, sau đó từ từ mở mắt ra.
“Mạn Tâm, nàng đã tỉnh, có đau lắm không?” Mộ Dung Ưng đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó lại rất căng thẳng.
“Đương nhiên, vết thương đau quá.” Mạn Tâm nhìn thấy hắn quan tâm đến mình như vậy, lại trông thấy vẻ mặt tiều tuỵ của hắn, trong lòng thấy
rất ấm áp. Không muốn làm cho hắn thêm lo lắng, nhưng vẫn làm nũng nói:
“Nhưng may mắn là chỉ đau có một chút, có điều là ta rất đói.”
“Đói, ở đây có thức ăn, nàng muốn ăn gì?” Nghe được nàng than đói,
tảng đá trong lòng Mộ Dung Ưng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Đem thức ăn bên cạnh bưng đến trước mặt nàng.
“Đại ca, cô ấy vừa mới tỉnh lại, không thể ăn cơm. Để đệ đi bảo nhà
bếp làm một ít cháo, nhanh chóng đem tới cho cô ấy ăn.” Tiêu Lăng nói.
“Nhị ca, đệ cùng đi với huynh.” Dương Tử Vân thật biết điều lui ra ngoài theo nhị ca.
Mộ Dung Ưng thật cẩn thận ôm lấy nàng, lo lắng hỏi lại: “Cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao, ta rất khỏe.” Mạn Tâm tựa vào trong ngực hắn. Từ nay
về sau, trong thế giới của nàng cũng chỉ còn lại có mình hắn.
“Nàng biết không, nàng hôn mê đã ba ngày, làm ta rất lo lắng. Ta sợ
rằng nàng thật sự sẽ không bao giờ quay trở lại. Nếu nàng không quay trở lại, ta biết phải làm như thế nào bây giờ? Ta biết phải đi đâu để tìm
được nàng.” Mộ Dung Ưng đến bây giờ còn chưa kịp thu hồi được kích động.
“Sẽ không như vậy, ta làm sao có thể không trở lại. Ta làm sao đành
lòng bỏ lại chàng. Từ nay về sau, ta cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng.” Mạn Tâm dịu dàng nhìn hắn.
“Mạn Tâm.” Mộ Dung Ưng ôm chặt lấy nàng.
Giờ phút này, Mạn Tâm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nàng tin một ngày gần đây, Lan Lan và Vân cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Nàng dưỡng thương thêm năm ngày, vết thương cũng đã không còn đau đớn nữa, cũng bắt đầu kết vảy, có thể xuống giường đi lại. Một ngày kia, từ kinh thành truyền tới một tin tức làm cho người ta khiếp sợ.
“Đại ca, đệ vừa nhận được bồ câu đưa tin, báo thái tử bị mất tích
trước kia đã trở về bên cạnh hoàng thượng, đồng thời hoàng thượng đã lập hắn làm thái tử, mặc dù các đại thần trong triều đều phản đối.” Dương
Tử Vân nói.
“Thái tử mất tích?” Mộ Dung Ưng ngây ra một lúc, chẳng lẽ đây là lý do mà phụ hoàng vẫn luôn không muốn lập thái tử sao?
“Vâng, đại ca, huynh có đoán được hắn là ai không?” Dương Tử Vân hỏi, càng làm cho mọi người khó mà đoán được chuyện tiếp theo.
“Ai?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Phó Vân, thiếu chủ Vô Ưu đường, cũng là thái tử Thiên triều quốc.” Dương Tử Vân nói.
“Là hắn?” Mộ Dung Ưng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Hắn là huynh đệ của chàng.” Mạn Tâm lại càng kinh ngạc hơn. Không
ngờ hắn lại có thân thế lớn như vậy, không phải là chuyện rất ly kỳ hay
sao?
“Đại ca, mặc kệ chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Chúng ta cũng
phải lập tức trở về để biết cho rõ ràng. Nếu hắn thật sự là thiên tử của Thiên triều quốc, nếu hắn quan tâm đến dân chúng, và nếu huynh không có ý tranh đoạt đế vị, thì chúng ta sẽ ủng hộ hắn, còn nếu như hắn có mục
đích khác, chúng ta cũng có thể ngăn cản hắn.” Tiêu Lăng nói.
“Đệ nói không sai, chúng ta bây giờ lập tức khởi hành.” Mộ Dung Ưng
gật gật đầu, đột nhiên nhìn nàng hỏi: “Mạn Tâm, nàng đi được chứ?”
“Vâng, không cần lo lắng cho ta, ta đi được.” Nàng gật gật đầu, chuyện trọng yếu như vậy, nàng làm sao có thể trì hoãn được.
“Đệ lập tức đi thu xếp để nhanh chóng khởi hành ngay.” Dương Tử Vân nói.
Ngay sau đó, bọn họ vội vã lên đường trở về kinh thành.
Mạn Tâm tựa vào trong ngực hắn, chợt nhớ lại lời Tiêu Lăng đã nói.
Nếu hắn không muốn tranh đoạt đế vị, chẳng lẽ hắn muốn làm hoàng thượng
sao? Có chút bất an, nếu hắn trở thành hoàng đế, sẽ có rất nhiều chuyện
thân bất do kỷ, chỉ nói riêng chuyện nữ nhân cũng phải có rất nhiều.
Nàng biết mình không thể chấp nhận như vậy, bồn chồn bất an hỏi: “Ưng,
chàng muốn làm hoàng đế sao?”
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Ưng nhận ra nàng có chút bất an.
“Không có, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Mạn Tâm lắc đầu.
“Quyền thế là giấc mộng của mỗi nam nhân. Nếu như ta nói không muốn,
như vậy là quá giả dối. Ta muốn làm hoàng thượng, nhưng ta sẽ không quá
mức cưỡng cầu. Thật ra, làm hoàng thượng cũng không nhất định là có
quyền khuynh thiên hạ, làm một thần tử, ngược lại càng tự do tự tại. Nếu phụ hoàng đem gánh nặng này giao cho ta, ta sẽ không thể từ chối. Nhưng mà bây giờ xem ra ta không cần phải lo lắng vì phụ hoàng đã muốn đem
ngôi vị hoàng đế truyền lại cho hắn, có lẽ vì hắn thích hợp hơn so với
ta.” Mộ Dung Ưng nói.
“Vâng, thật ra ta cũng nghĩ như vậy. Phó Vân thực thích hợp làm hoàng đế. Hắn thoạt nhìn tuy rằng rất lãnh khốc, nhưng kỳ thật trái tim hắn
lại rất thiện lương.” Mạn Tâm gật gật đầu.
“Nàng dường như biết rất nhiều về hắn?” Giọng điệu Mộ Dung Ưng có chút vị chua.
“Ghen tị a.” Mạn Tâm khóe môi cong lên, thật thành khẩn thẳng thắn
nói: “Thật ra, ta không muốn chàng làm hoàng đế, còn có một nguyên nhân
trọng yếu hơn, đó là ta không muốn để chàng cưới thêm nữ nhân khác.
Nhưng nếu chàng thật sự muốn làm hoàng đế, ta cũng sẽ không ngăn trở. Ta sẽ luôn ủng hộ chàng.” Nàng luôn tin rằng sự nghiệp của nam nhân quan
trọng hơn.
“Nha đầu ngốc, không cần phải rối lên. Ta không phó mặc, cũng không
tranh giành, chỉ yên lặng quan sát kỳ biến.” Mộ Dung Ưng sủng ái nói.
“Được.” Tâm tư Mạn Tâm vẫn không hi vọng hắn được làm hoàng đế.
Chạy hơn mười ngày đường, bọn họ mới trở lại kinh thành. Vừa về tới
kinh thành, chợt nghe thấy tin tức, nói hoàng thượng vẫn cố chấp giữ
vững ý kiến của mình, lập Phó Vân làm thái tử.
Mạn Tâm vừa về tới vương phủ, y đã qua thăm nàng.
Nhìn thấy y mũ mão cân đai, thân mang cẩm phục, ra dáng một vị thái
tử, nàng nhịn không được trêu ghẹo nói: “Ngươi mặc long bào vào, quả
nhiên rất giống thái tử.”
“Ta vốn là thái tử, cô thế nào rồi? Nghe nói cô rớt xuống núi rồi bị
thương nặng vẫn không chết, thật đúng là mạng lớn.” Tuy lời nói khó nghe như vậy, nhưng vẻ mặt Phó Vân vẫn rất mực quan tâm.
“Ngươi cũng nói ta mạng lớn, ta đây không phải đúng là như vậy sao?
Nhưng ta vẫn rất tò mò, tại sao ngươi đột nhiên trở thành thái tử?” Mạn
Tâm tò mò hỏi.
“Bởi vì trước khi chết sư phụ có giao cho ta một khối ngọc bội. Ta đã phát hiện ra ở trong ngọc bội có dấu bức thư tay mà phụ hoàng đã viết…” Phó Vân nói.
Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được. Thì ra khoảng thời gian hoàng thượng
vẫn còn là thái tử đã từng yêu một nàng cung nữ. Cung nữ này còn mang
thai. Thái tử muốn kết hôn với nàng, nhưng mẫu hậu lại không cho phép.
Hơn nữa nàng sắp phải sinh con. Thái tử biết rằng nếu nàng sinh con xong sẽ lập tức bị giết chết. Cho nên, không còn cách nào ông chỉ có thể bí
mật để nàng xuất cung, đồng thời giao cho nàng một khối ngọc bội, nói
với nàng rằng nếu đứa bé được sinh ra nàng hãy cầm ngọc bội này đến tìm
ông. Nhưng nàng vừa xuất cung liền không có tin tức. Sau này thái tử
đăng cơ mới biết được thì ra khi nàng vừa xuất cung đã bị người trong
cung đuổi giết không rõ tung tích.
“Có thể nói hoàng thượng cũng là một người si tình. Nghe nói đã nhiều năm như vậy ông không lập thái tử bởi vì hi vọng có một ngày ngươi sẽ
trở về. Bây giờ ngươi đã trở về, ông chắc cũng có thể an tâm rồi.” Mạn
Tâm nói.
“Thật ra ta trở lại hoàng cung không phải vì ngôi vị thái tử, mà vì
trong lòng mang một loại tâm tình rất phức tạp vừa muốn gặp lại ông ấy
nhưng cũng vừa hận ông ấy. Cho đến khi ông ấy kể cho ta nghe chuyện
trước kia, ta cũng tin rằng ông ấy là thân bất do kỷ cho nên ta đã tha
thứ cho ông ấy. Còn về việc đảm nhiệm chức vụ thái tử, ta tin rằng không có ai thích hợp hơn so với ta.” Phó Vân thật tự tin nói
“Mộ Dung Ưng cũng không được sao?!” Mạn Tâm hỏi hắn, có phần kiêu ngạo.
“Hắn đương nhiên có khả năng. Bất quá hắn có thừa khôn ngoan nhưng
không có đủ dã tâm cùng nhẫn tâm. Vì vậy hắn làm việc luôn chú ý trước
sau, nếu không phải vì vậy thì ngôi vị thái tử này đã sớm là của hắn
rồi!” Phó Vân nói.
“Không sai, huynh nói rất đúng.” Cửa đột nhiên được đẩy ra, Mộ Dung
Ưng tiến vào. ”Vì vậy ngôi vị thái tử này nên giao cho huynh, huynh nhất định phải làm cho Thiên triều quốc phát dương quang đại.”
“Ngươi sẽ không tranh giành đế vị với ta?” Phó Vân híp mắt nhìn hắn.
“Ta vì sao phải tranh giành đế vị với huynh? Nếu ta muốn ngôi vị
hoàng đế thì đã sớm có được chứ không phải đợi cho tới bây giờ. Nếu có
người nguyện ý thay ta gánh vác trọng trách, ta hà cớ gì mà không thuận? Quan trọng là ta tin tưởng vào năng lực của huynh, hoàng huynh.” Mộ
Dung Ưng cất giọng gọi hắn
“Hoàng huynh.” Phó Vân nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên ngoại trừ sư phụ và phụ hoàng, có người đã cho hắn cảm giác được tình thân. Vươn tay ra
nắm thật chặt tay hắn “Chúng ta hãy cùng nhau làm cho Thiên triều quốc
trở nên cường đại.”
“Được.”
Ban đêm Mạn Tâm nằm trong tựa ở trong ngực hắn: ”Chàng thật sự sẽ buông tay với ngôi vị hoàng đế sao?”.
“Không thể nói là buông tay. Ban đầu nó vốn đã không thuộc về ta.
Thật ra huynh ấy nói rất đúng, ta không đủ ngoan độc, cũng không có đủ
dã tâm như huynh ấy. Làm hoàng thượng cũng không phải chuyện dễ dàng, cứ để cho huynh ấy đi nhận phiền phức này. Ta mỗi ngày ở cùng với nàng
không tốt hơn sao?” Mộ Dung Ưng nói. Hơn nữa phụ hoàng cũng đã tìm hắn
nói chuyện. Phụ hoàng cũng thấy rằng, Phó Vân thích hợp làm hoàng đế hơn hắn. Tuy trong lòng có chút mất mát nhưng hắn có thể thản nhiên chấp
nhận.
“Vậy chúng ta mỗi ngày hãy cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Những chuyện phiền lòng này cứ để cho huynh ấy nhận đi. Nếu thấy quá
nhàm chán, chúng ta liền sinh thêm con trai và con gái để chơi đùa.” Mạn Tâm giống như nữ nhân thường tình đang lên kế hoạch cho cuộc sống
“Không biết xấu hổ, nhưng mà ta vô cùng nguyện ý hợp tác.” Mộ Dung Ưng nói xong liền đem nàng đặt ở dưới thân…
Mười năm sau, trong hoa viên vương phủ
“Mẹ, người mau nhìn con câu được cá nè.” Tiểu quận chúa năm tuổi nhìn thấy lưỡi câu động đậy thì vui vẻ vỗ tay.
“Ngu ngốc! Cá vẫn không có mắc câu đâu.” Một cậu bé tám chín tuổi không cười nói.
“Ngay cả ca ca còn không câu được, đâu thể nào đến phiên muội.” Một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi ở một bên phụ họa.
“Các con lại đang ồn ào chuyện gì?” Mạn Tâm kéo Mộ Dung Ưng tay trong tay đi tới.
“Mẹ, ca ca bắt nạt con.” Tiểu quận chúa chạy thẳng tới trước mặt nàng làm nũng.
“Hừ.” Hai cậu bé đồng lòng nói “Chỉ biết méc mẹ.”
“Ca ca bắt nạt con? Con không bắt nạt ca ca thì đã tốt lắm rồi.” Mạn
Tâm cười xoa đầu cô bé. “Chúng ta đều chịu thua con hết, từ cha con, ca
ca con, đến cả hai vị thúc thúc của con.”
“Mẹ…” Tiểu quận chúa phụng phịu nói.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa.” Mạn Tâm điểm điểm đầu cô bé.
“Vương gia, Vương Phi, có thánh chỉ.“ Quản gia dẫn theo công công đi đến.
“Thánh chỉ?” Hai người bọn họ thoáng nhìn nhau một cái.
“Vương gia! Đây là hoàng thượng sai nô tài giao đến cho người.” Công công lấy từ trong lòng ra một phong thư.
Mộ Dung Ưng nghi hoặc mở ra, liền nhìn thấy trên đó viết: “Hoàng đệ,
mười năm nay hoàng huynh ta mỗi ngày đều phải thượng triều bận rộn lo
cho xong việc quốc sự. Hoàn toàn không giống như đệ, mỗi ngày một nhà
vui vẻ hòa thuận làm cho ta vẫn luôn phải ngưỡng mộ và ghen tị. Cho nên
ta quyết định tự giải phóng bản thân mình, cải trang ra ngoài du ngoạn.
Cho đến ngày ta quay về việc quốc sự đều giao hết cho đệ.”
Sau khi xem hết lá thư ngắn gọn này, bọn họ lập tức đồng thời quát to: “Đuổi theo……”
“Đuổi không kịp, thưa Vương gia. Hoàng thượng đã bỏ đi từ ba ngày trước rồi.”