“Đại ca, vừa rồi đệ nghe nói nàng ta trúng độc à?” Dương Tử Vân đuổi
tới ngoài cửa Mạn Tâm Các, liền nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Ưng nghiêm
trọng, đứng ở đấy.
“Tử Vân, đệ tới đúng lúc lắm. Đi thăm dò một chút, rốt cuộc sao lại
thế này? Sao lại trùng hợp có người hạ độc nàng như vậy?” Hắn phân phó,
chuyện này quả thật làm cho người ta hoài nghi.
“Đại ca, đệ thấy không cần tra xét, nhất định do nha hoàn hạ nhân nào đó nhân cơ hội muốn báo thù.” Dương Tử Vân nói, nếu không phải đại ca
sớm dặn dò,chính hắn đã nghĩ giết nàng.
“Không được kết luận bậy bạ. Nếu là người trong vương phủ hạ độc thì
cũng thôi, nhưng nếu như có người cố ý hạ độc, vậy tình hình đã trở nên
nghiêm trọng, đệ cẩn thận đi điều tra cho rõ.” Mộ Dung Ưng nói.
“Biết rồi đại ca.” Dương Tử Vân đã hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không dám khinh thường, quay người lập tức biến mất.
Mạn Tâm yếu ớt mở to mắt, liền nhìn thấy chính mình lại có thể trở về phòng, chuyện này là sao? Nàng không phải ở trên mặt đất của địa lao
sao? Được thả ra khi nào vậy?
“Công chúa, người đã tỉnh. Nhanh uống thuốc đi.” Song Nhi vừa bưng chén thuốc đi vào, liền nhìn thấy nàng tỉnh lại.
“Từ khi mình tới đây, cứ uống thuốc suốt.” Mạn Tâm tự giễu cợt mình, vết thương trên người vẫn nóng rát đau buốc như trước.
Song Nhi dùng miệng thổi nhẹ thuốc, chờ nó nguội một chút mới nâng
nàng dậy. “Công chúa, uống hết thuốc đi, miệng vết thương mới liền lại
nhanh hơn.”
“Song Nhi, cám ơn ngươi.” Mạn Tâm thật lòng nói, lúc này cô là người duy nhất quan tâm đến mình.
Song Nhi ngây ra một lúc, hồ nghi nhìn nàng một lúc sau mới nói: “Công chúa là chủ tử của nô tì, đây là việc nô tì phải làm.”
Mạn Tâm biết cô hiểu lầm ý tứ của mình, không muốn giải thích, đành
tiếp nhận chén thuốc tự uống. Nhưng chén thuốc mới vừa đưa tới miệng,
một cục đá từ cửa đột nhiên bay vào trúng ngay chén trong tay nàng.
‘Xoảng’ chén thuốc bị đánh vỡ rơi đầy đất.
“Thuốc này có độc.” Cửa phòng đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Mạn Tâm nhìn qua, liền thấy Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân sắc mặt âm trầm đi đến.
Có độc? Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hai người họ, theo bản năng nhìn vào nước thuốc bị đổ đầy đất.
“Nô tì tham kiến Vương gia, tham kiến Dương công tử.” Song Nhi lập tức hành lễ.
Đôi mắt Mộ Dung Ưng tối tăm, sắc bén nhìn chằm chằm cô, “Ngươi dám hạ độc mưu hại chủ tử của mình, nói, ngươi bị ai sai khiến?” Hắn nghĩ đến
một lý do có thể là Song Nhi bị Hạ quốc đứng phía sau sai khiến hại chết Trữ An công chúa, Hạ quốc liền có lý do làm khó dễ với Thiên quốc.
“Song Nhi?” Vẻ mặt Mạn Tâm khiếp sợ, không thể tin được, ngước nhìn
cô. “Song Nhi là ngươi sao? Là ngươi hạ độc sao?” Dù cho không biết Song Nhi, nhưng mấy ngày qua ở chung, nàng quyết định không tin là Song Nhi
hạ độc!
‘Thụp’ Song Nhi đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng, “Là….là nô tì hạ độc.”
“Thật là ngươi?” Nghe được chính miệng cô thừa nhận, Mạn Tâm cảm giác một phen choáng váng, người duy nhất cho mình cảm giác ấm áp hóa ra lại ngoan độc hơn tất cả mọi người, cơ thể phát rét run một trận, cơn lạnh
lẽo từ đáy lòng lan tràn bành trướng ra, nàng làm sao cũng không nghĩ ra Song Nhi sẽ hạ độc với nàng.
“Nói, ngươi bị ai sai khiến? Nếu ngươi trả lời, bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng.” Mộ Dung Ưng hỏi một lần nữa.
“Nô tì không bị ai sai khiến. Là chính nô tì muốn làm như vậy!” Song Nhi quỳ ở đó nói.
Dương Tử Vân đột nhiên đi đến trước mặt nàng, giọng điệu dịu dàng
nhưng mang theo uy hiếp, “Song Nhi, ngươi nên biết hậu quả của việc hạ
độc, tuy rằng công chúa không xảy ra chuyện, nhưng tội chết ngươi khó
tránh khỏi, nhưng nếu ngươi nói ra bị ai xúi giục, ta cam đoan ngươi sẽ
bình yên vô sự, nếu ngươi không muốn ở lại vương phủ, chúng ta cũng có
thể cho phép ngươi rời đi.”
“Nô tì hiểu được, nhưng độc đúng thật là do nô tì bỏ vào.” Song Nhi vẫn như trước, không hề sửa lời.
Đôi mắt Mộ Dung Ưng trở nên âm trầm vài phần, mở miệng uy hiếp: “Nếu
ngươi khăng khăng một mực, vậy ngươi chỉ có một con đường chết.”