Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 3: Nghĩa vụ phu quân



Keng, Dương Tử Vân cũng không thèm trốn tránh, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của nàng, nhẹ nhàng dùng chút lực, kiếm liền tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất tạo nên tiếng vang trong trẻo.

Hắn hừ lạnh nói: “Với chút bản lĩnh này của ngươi, muốn giết ta? Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Huống chi, nàng hoàn toàn không biết chút võ công nào cả.

“Ta có nói muốn giết ngươi sao?” Mạn Tâm nhướng lông mày, thản nhiên hỏi vặn lại một câu.

Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày một chút, ánh mắt bắn ra tia sáng âm u lạnh lẽo, nàng lại có ý đồ gì nữa đây? Lại dám trắng trợn khiêu khích Tử Vân như vậy, không nghĩ sẽ làm liên lụy đến người huynh đệ của mình, liền lập tức phân phó: “Tử Vân, đệ lui xuống trước đi.”

“Vâng, đại ca.” Dương Tử Vân tức giận bất bình, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái rồi mới chịu xoay người rời đi.

Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vết thương đang chảy máu trên cổ nàng, ánh mắt thâm trầm không hề có chút tiếc thương nào, lạnh lùng nói: “Khi nào thì Trữ An công chúa lại biết làm ra chuyện thương tổn chính mình vậy, ngươi am hiểu nhất chính là làm tổn thương người khác mà.” Ánh mắt đột nhiên phát ra tia sắc lạnh: “Hao tâm tổn sức diễn khổ nhục kế để tới gặp bổn vương, ngươi lại muốn làm cái gì?”

Trên người hắn đột nhiên tản mát ra hàn ý làm cho Mạn Tâm nhịn không được rùng mình, nhìn thấy trong mắt đều là chán ghét cùng oán hận khiến trong lòng nàng nảy sinh nghi ngờ. Tuy rằng Song Nhi đã từng nói qua hắn không thích nàng, nhưng nàng tuyệt đối thật không ngờ hắn lại hận nàng như vậy? Tại sao chứ?

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Là muốn tìm cách nào để hại người phải không?” Mộ Dung Ưng thấy nàng không nói lời nào, lập tức bắt lấy cổ tay nàng.

Cổ tay đau đớn làm cho nàng nhăn mặt nhíu mày, oán khí của nhiều ngày qua cứ muốn theo đó mà bùng nổ, nàng nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh nói: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ [muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do], nếu ngươi không thích ta, có thể hưu ta, không cần dùng thủ đoạn đê tiện để giam giữ ta, lạnh nhạt ta.”

Hừ, hừ, Mộ Dung Ưng hừ lạnh vài tiếng: “Trữ An công chúa lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp bổn Vương ? Hai nước giao chiến, ngươi cho là bị tổn thất chỉ là dân chúng của Thiên triều ta sao? Đừng quên còn có dân chúng Hạ triều nữa. Có điều…” Hắn đột nhiên dừng một chút, khóe môi nhếch lên thành nụ cười âm trầm: “Hiện tại, bổn Vương đang cẩn thận suy nghĩ, bổn Vương không hưu ngươi, hưu ngươi, quá dễ dàng cho ngươi, bổn Vương chính là muốn giam cầm ngươi, cho ngươi cả đời sống ở vương phủ này, để chuộc tội cho những gì mà trước kia ngươi đã phạm phải.”

“Ta phải chuộc tội gì?” Từ trong đáy lòng Mạn Tâm dâng lên một cơn ớn lạnh, nàng nhìn hắn, nàng đã phạm phải tội ác gì không thể tha thứ được chứ? Để bị hắn đối xử tồi tệ như thế.

“Ngươi phạm phải tội gì? Ngươi còn dám hỏi bổn Vương như vậy? Bản thân ngươi đã làm chuyện gì, ngươi còn không biết sao? Đừng ở đó vọng tưởng cùng bổn Vương so đấu tâm cơ. Nếu không ngươi sẽ chết không nơi chôn thây. Hãy trở về Mạn Tâm Các của ngươi. Bổn Vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng cảnh cáo xong lập tức buông cánh tay nàng ra.

Bị mất thăng bằng, Mạn Tâm lảo đảo lui về phía sau vài bước cơ thể mới có thể đứng vững được, nhìn chằm chắm hắn. Thật sự là khó hiểu, hà cớ gì nàng phải chịu đựng loại vũ nhục như thế, mặc dù rất muốn quay đầu bước đi, nhưng bây giờ không phải là thời điểm làm theo cảm tính cá nhân, nàng muốn cho hắn chú ý mình, thương yêu mình.

Bước vài bước tiến đến trước mặt hắn, cũng lạnh lùng nói: “Được, ngươi không hưu ta, ta vẫn là Vương phi của ngươi, vậy ngươi sẽ phải thực hiện nghĩa vụ phu quân của mình.”

Nam nhân vì tình dục mà yêu, lại nói , thân thể này vốn dĩ chính là nữ nhân của hắn, Song Nhi đã từng nói qua, tuy rằng bọn họ chỉ ở chung với nhau một đêm động phòng, nhưng trên khăn gấm màu trắng đã có vết máu, một khi đã như vậy, nhiều một lần ít một lần thì cũng có khác gì nhau đâu? Nàng thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt đoạn tình duyên kiếp này để trở lại tương lai.

“Nghĩa vụ phu quân ?” Bỗng nhiên vẻ mặt Mộ Dung Ưng suy tư, ánh mắt sắc bén nghi hoặc bắn về phía nàng: “Nói vậy là có ý gì?”

“Ý gì ngươi còn không rõ sao?” Khóe môi Mạn Tâm nhếch lên một nụ cười lạnh: “Thành thân đã một năm, kể từ sau đêm động phòng, thì ngươi liền đối xử lạnh nhạt với ta, để cho ta một mình phòng không gối chiếc, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân cũng có nhu cầu sao? Thời điểm ngươi muốn thỏa mãn, có thể đi thanh lâu, chỉ có ta đáng thương trong đêm dài đằng đẵng, sắp biến thành khuê phòng oán phụ rồi, cho nên, ta muốn ngươi phải thực hiện nghĩa vụ của phu quân, ngươi có thể không thích ta, nhưng trên giường chẳng qua là đòi hỏi thân thể lẫn nhau thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.