“Nghe nói ngươi có thể tay không biến ra hoa, ta muốn xem thử.” Nam nhân mang mặt nạ ngồi xuống ghế, tỏ vẻ thờ ơ nói.
Mạn Tâm lập tức đứng lên, quan sát hắn, nói ra điều kiện của mình:
“Tất nhiên được, nhưng mà ngươi phải mang cô bé vừa rồi bị bắt đi trở
về.”
“Ngươi dám ở đây bàn điều kiện với ta.” Nam nhân mang mặt nạ ngồi chỗ kia, ngón tay khẽ gõ lên bàn, giọng điệu nghe không ra buồn hay vui.
“Ngươi nói gì tùy ngươi, nhưng nếu ta không nhìn thấy cô bé ấy, ta sẽ không biểu diễn cho ngươi xem!” Mạn Tâm thật sự lo lắng cho an nguy của tiểu cô nương kia.
“Được lắm!” Nam nhân mang mặt nạ không giận ngược lại còn cười.
“Ngươi có biết dám ra điều kiện với ta, ngươi sẽ có kết cục gì không?”
“Không biết.” Trong lòng Mạn Tâm căng thẳng cảnh giác, quan sát hắn, hắn muốn làm gì?
Một tiếng ‘rầm’ vang lên thật lớn, đợi nàng phục hồi lại tinh thần,
liền nhìn thấy trước mắt cái bàn đã bị hắn đánh vỡ nát, nàng trừng to
mắt sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng, không thể tưởng tượng nổi võ công của
hắn thâm hậu cao siêu đến mức nào, hắn rốt cuộc là ai? Chẳng trách được
triều đình tìm không ra hắn, xem ra bản thân mình lần này thật sự là dê
vào miệng cọp, lành ít dữ nhiều rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, nam nhân mang mặt nạ thỏa mãn, thổi thổi bột phấn trong tay, “Yên tâm đi, ta sẽ không động tới ngươi, ngươi đã nghĩa khí như vậy, vậy chuyển cô ta đi , người đâu, mang cô ta
xuống.”
“Dạ, thiếu chủ.” Một người áo đen lập tức đi tới.
“Chờ một chút.” Mạn Tâm vội vàng gọi hắn lại “Đừng chuyển cô bé đi,
ta đồng ý.” Dưới tình huống hiện tại, chỉ có thể bảo vệ một người, tiểu
cô nương kia chỉ sợ đã bị độc thủ, nàng cũng không có khả năng rồi.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nữ nhân, ngươi chẳng những lớn
lên xinh đẹp, mà còn rất thông minh.” Nam nhân mang mặt nạ vừa lòng gật
gật đầu, vung tay lên bảo người mặc áo đen lui xuống, “Bây giờ bắt đầu
đi.”
“Chưa được, ta cần thời gian chuẩn bị, cần ít nhất là thời hạn ba
ngày.” Mạn Tâm giơ ra ba ngón tay, cố ý muốn kéo dài thời gian.
“Ba ngày?” Nam nhân mang mặt nạ tỏ vẻ hoài nghi.
“Phải, lúc trước ta chuẩn bị một tháng, bây giờ ba ngày đã là quá ít
rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự là Thánh nữ? Nếu như là Thánh
nữ, ta còn bị ngươi nhốt ở chỗ này sao?” Mạn Tâm nhìn hắn, nếu như mình
có tiên thuật, thì người thứ nhất cần giải quyết chính là hắn.
“Ha ha.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên cười ha hả, nhìn chằm chằm
nàng: “Ngươi thẳng thắn nói với ta đó chỉ là một mánh khóe bịp người như vậy, chẳng lẽ không sợ ta sẽ giết ngươi?”
“Đương nhiên không sợ, tuy rằng ta thật sự không có tiên thuật, nhưng ta có thể biến ra hoa tươi, thì nhất định có bí mật không muốn người
khác biết, mặc dù là mánh khóe bịp người nhưng có thể luyện đến xuất
thần như thế, ngươi nhất định cũng rất tò mò, cho nên chắc chắn sẽ cho
ta thời gian.” Mạn Tâm vô cùng tự tin nói, nếu không hắn cũng sẽ không
nói nhảm lâu với mình như vậy.
“Được, có khí phách, ta đây lập tức cho ngươi thời hạn ba ngày, nếu
ngươi cần gì liền nói với bọn họ, bọn họ sẽ đáp ứng ngươi.” Kẻ đeo mặt
nạ nói xong, xoay người rời đi.
“Này.” Mạn Tâm lên tiếng gọi hắn, “Nói cho ta biết, tiểu cô nương kia thế nào rồi?” Không biết được tình trạng của cô bé, bản thân nàng vẫn
vô cùng lo lắng.
“Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm, ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được rồi.” Nam nhân mang mặt nạ nói, nhưng khi đi ra cửa đá mới dừng lại, nói một câu: “Cô ta không sao.” Tựa hồ là làm cho nàng
yên tâm chuẩn bị.
Không sao à? Không sao là tốt rồi. Mạn Tâm thả lỏng tâm trạng lo lắng rối bời, nhưng lại lập tức thấp thỏm, Mộ Dung Ưng rốt cuộc có tìm ra
được mình không? Trong gian phòng đóng kín này, mùi hương của ngọc trụy
nhất định không tỏa ra ngoài được! Nàng nên làm gì bây giờ?