“Vâng, kỳ thật đệ cũng không nhớ rõ lắm, lúc trước hình như đệ có
nghe sư phụ nói qua, vào khoảng hai mươi năm trước trên giang hồ có một
tổ chức sát thủ rất lớn gọi là Vô Ưu Đường, tổ chức ấy trải rộng ở các
nơi, cho tới bây giờ chưa từng thất bại, tiền thù lao lại càng cao đến
mức dọa người. Tuy nhiên cho tới bây giờ cũng không ai biết nó ở đâu? So với tổ chứ này, càng làm người ta cảm thấy bí hiểm chính là môn chủ của bọn họ, nghe nói võ công của hắn cao cường, thần bí khó lường, mỗi một
lần ra tay đều không lưu lại một nhân chứng nào còn sống, nhưng chưa có
người nào thấy qua diện mạo của hắn, hắn luôn mang một cái mặt nạ màu
trắng, chỉ cần hắn xuất hiện là có thể khiến vô số người trong võ lâm
nghe tin đã sợ mất mật, cũng có nghe đồn võ công của hắn sở dĩ cao cường là bởi vì hắn luôn dựa vào việc hút máu tươi của xử nữ để luyện công,
nhưng tin đồn này không biết là thật hay giả, nhưng ngay trong thời điểm cường thịnh nhất, Vô Ưu Đường chỉ trong vòng một đêm đã mai danh ẩn
tích, bặt vô âm tín, hệt như chưa từng xuất hiện.” Dương Tử Vân tự mình
nói ra.
“Không sai, đệ nói rất đúng, căn cứ vào ghi chép ở thời điểm đó, Vô
Ưu Đường đều dùng hắc y nhân che mặt bằng miếng vải đen, mà lần mất tích này đều là kỹ nữ, xem ra chuyện hắn dùng máu tươi của xử nữ để luyện
công không phải là tin đồn vô căn cứ.” Mộ Dung Ưng không khỏi có chút
bận tâm, vậy nàng chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao!
“Đại ca, nếu chúng ta đã tìm được cửa vào của bọn họ, không bằng chúng ta xông vào đi!” Dương Tử Vân đề nghị.
“Không được.” Mộ Dung Ưng lập tức bác bỏ, “Chúng ta vốn không biết
nội tình, cũng không biết bên trong có cơ quan gì không, nếu bây giờ đã
biết cửa vào, cũng biết cần phải có lệnh bài, thì chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ một lần nữa, cướp được lệnh bài thì trà trộn vào, tìm hiểu
thật hư.”
“Được lắm, đệ sẽ sai người lập tức đi trông chừng, nhìn thấy có người ra thì xử lý ngay!” Dương Tử Vân gật gật đầu, vẫn là đại ca suy nghĩ
chu đáo.
“Chờ một chút, đệ theo dõi hắc y nhân kia ra ngoài làm gì?” Mộ Dung Ưng đột nhiên nghĩ đến, hỏi.
“Kỳ quái lắm, hắn rõ ràng là đi mua một chút hoa, kim chỉ và tơ lụa.
Đúng rồi, hắn còn cầm ngọc trụy của huynh đi kết lại dây.” Dương Tử Vân
nói.
“Cô ta đúng là thông minh thật, biết dùng phương thức này để truyền
tin cho chúng ta.” Mộ Dung Ưng nói, hắc y nhân có được ngọc trụy, nhất
định là nàng đưa cho.
“Hừ!” Dương Tử Vân không cười mà hừ lạnh, “ Nói không chừng là gặp
dịp may thôi, cho dù cô ta nghĩ ra được cách, chắc chắn là sợ bản thân
mình chết rồi không ai cứu, nói thật, nếu không phải vì cô ta là công
chúa Hạ quốc, đệ thật sự chẳng muốn cứu cô ta.”
“Lúc này không đơn thuần là cứu cô ta, mà cũng là cứu người khác, hơn nữa nếu không muốn sau này vẫn còn có nữ tử bị mất tích, đệ nhanh chóng chuẩn bị đi, chúng ta phải hành động sớm một chút!” Mộ Dung Ưng căn
dặn, nhưng hắn không thể phủ nhận trong lòng quả thật có chút lo lắng
cho nàng.
“Dạ, đệ đi đây..”
Mạn Tâm nhìn thấy những món đồ đã được mua đặt ở trên bàn, nhìn Mạnh
tiểu thư đang nằm trên giường, không biết có phải hắc y nhân xuống tay
quá nặng hay không, mà đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lòng lo lắng, bọn người Mộ Dung Ưng có phát hiện ra mùi hương
ngọc trụy mà tìm tới đây chưa, cũng lo lắng cho cô nương bị mang đi kia, tuy rằng cô ta không chết nhưng cũng không có nghĩa là cô ta được an
toàn, làm sao mới biết được tình trạng của cô ta đây, ánh mắt đảo qua
thị vệ mặc đồ đen canh giữ ngoài cửa, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười
xấu xa, thời điểm mấu chốt chỉ có thể sử dụng mỹ nhân kế thôi…