Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 47: Tránh khỏi kiếp số



Ngay khi Mạn Tâm phục hồi lại tinh thần, nàng mới nhớ lại, hóa ra chỗ mà mình tựa vào giờ phút này là ngực của nam nhân mang mặt nạ, bị hù lập tức đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước. “Ngươi muốn gì?”

“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Nam nhân mang mặt nạ đứng ở đó, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút âm trầm đáng sợ.

“Ta…Ta không biết.” Mạn Tâm nghĩ đến những nữ tữ mặt như lỗ thủng bị hắn hút máu để luyện công, theo bản năng lấy tay sờ sờ cổ mình.

“Không biết? Không sao, ngươi sẽ biết rất sớm thôi.” Nam nhân mang mặt nạ đi tới hướng nàng.

Mạn Tâm kinh hãi nhìn hắn, cả người đều run khẽ, ông trời ơi, nàng cũng không muốn chưa già đã yếu, ngay khi hắn nhích lại gần mình, nàng đột nhiên hô: “Dừng.”

“Ngươi lại muốn giở trò gì?” Còn muốn chạy trốn sao?” Nam nhân mang mặt nạ dừng bước, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo

“Không có, ta không có muốn chạy trốn, ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn biểu diễn cho ngươi xem, ngươi không phải muốn xem sao? Ta còn chưa biểu diễn mà!” Mạn Tâm vội vàng phủ nhận, cười làm hòa, dù nàng có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ còn cầu nguyện bọn họ có thể mau mau tới cứu mình.

“Bây giờ?” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ mang theo nghi vấn “Thời hạn ba ngày hình như còn chưa tới.”

“Ừ, lập tức, ngay bây giờ.” Mạn Tâm gật đầu giống như gà con mổ thóc, có vẻ như muốn trốn thì phải tạm thời kéo dài thời gian, nói không chừng Mộ Dung Ưng đang điều động đại đội nhân mã tới cứu mình, nghĩ vậy trong lòng yên tâm không ít.

“Không cần chuẩn bị sao?” Nam nhân mang mặt nạ lãnh phúng (lạnh lùng, trào phúng), kỳ thật cũng lập tức hiểu được, lí do thoái thác lúc trước chẳng qua là nàng muốn kéo dài thời gian chờ đám người tới cứu.

“Không cần, đã chuẩn bị xong, lần thứ hai, quen việc sẽ làm nhanh hơn” Mạn Tâm xấu hổ giải thích.

“Được, vậy bắt đầu đi.” Nam nhân mang mặt nạ nói, ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Ngươi có thể ra ngoài trước được không, ta chuẩn bị một chút, cởi y phục này ra?” Mạn Tâm nhỏ giọng nói, cũng không thể làm trò trước mặt hắn, đem đóa hoa giấu vào trong tay áo.

Nam nhân mang mặt nạ nhìn nàng một cái, đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa đá.

Mạn Tâm thở phào ra một hơi, vội vàng cởi y phục màu đen ra, thay bằng bộ quần áo cũ của mình, càng làm cho hoa tươi được giấu kỹ hơn, chờ mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, cửa đá cũng rất ăn ý mở ra, hắn lại đi vào, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn không ra hỉ nộ ái ố của hắn.

Mạn Tâm nuốt nuốt nước miếng, cơ thể có chút cứng ngắc không nhịp nhàng, bắt đầu động tác để cho hắn nhìn thấy hai tay mình trống trơn: “Xem kỹ, không có gì cả?”

Nam nhân mang mặt nạ ngồi bất động, nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi có thể biểu cảm một chút không, bộ dáng ngươi như vậy, ta biểu diễn không được.” Mạn Tâm bị hắn nhìn, cả người khó chịu, tinh thần cũng bất an.

“Phải không? Vậy ngươi muốn vẻ mặt nào? Có phải muốn ta gỡ mặt nạ xuống không, chỉ có điều người thấy qua dung mạo của ta, sẽ biến mất khỏi thế gian này.” Nam nhân mang mặt nạ buông chén trà đang thưởng thức trong tay xuống, làm bộ mưốn gỡ mặt nạ xuống.

“Không, không cần, vậy là được rồi.” Mạn Tâm vội vàng căn cản, bộ dáng trưởng thành của hắn thế nào? Nàng không có hứng thú muốn biết, có lẽ bị dọa nên phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt đông cứng lại, dù sao hậu quả cũng khó lường, trái tim giật thót lên một cái, cứ mặc sức nghĩ lung tung, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại.

“Biến.” Trong tay liền xuất hiện một đóa hoa tươi.

Vẻ mặt của nam nhân mang mặt nạ bỗng khựng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

“Biến biến.” Trong tay Mạn Tâm rất nhanh liền xuất hiện thêm hai đóa hoa tươi nữa.

Nam nhân mang mặt nạ thấy tay của nàng rút nhanh ra từ ống tay áo, ánh mắt sáng lên, uống một ngụm trà ra lệnh: “Biến tiếp.”

“Biến không được, một lần chỉ có thể biến ra ba đóa.” Mạn Tâm khoát tay nói, ở cổ đại không có loại kỹ thuật hiện đại kia để ép đóa hoa, ống tay áo của nàng cũng không chứa nổi nhiều như vậy.

“Không tồi, thủ pháp rất nhanh, nhưng loại thủ pháp che giấu tai mắt này chỉ có thể lừa gạt được những kẻ dốt nát mà thôi.” Nam nhân mang mặt nạ cầm trong tay nhiều hoa tươi kia đột nhiên đứng đậy, bỏ hoa xuống đất..

“Không phải lừa gạt, mà là mua vui cho người.” Mạn Tâm mới vừa nói xong, thì một hắc y nhân liền bước vào.

“Thiếu chủ, môn chủ sai ty chức dẫn vào một nữ tử.”

Dẫn người? Mạn Tâm nhất thời cảm giác tay chân trở nên lạnh băng, thiếu nữ đáng yêu chính là bị mang đi như vậy, chẳng lẽ hút máu người không phải hắn mà còn có kẻ khác?

“Dẫn cô ta đi.” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ lạnh lùng vô tình, trực tiếp ra lệnh.

“Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân vừa chắp tay nói, liền đi qua hướng nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.