Ngay khi tay hắn che lấy bộ ngực nhô lên của mình, Mạn Tâm đột nhiên
cảm giác có ý thức, mở to mắt không biết mình nên cự tuyệt hay là nên
đáp lại? Bản năng thì muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết nàng hẳn nên
thuận theo.
Trong lúc đắm chìm trong dục vọng, Mộ Dung Ưng đột nhiên mở mắt ra,
nhìn thấy nàng thì giật mình một cái, tỉnh táo lại, mình đang làm gì
thế? Thấy nàng ăn mặc xốc xếch nằm ở dưới thân mình, liền đứng dậy bước
xuống giường, nỗ lực bình phục lại lồng ngực đang phập phồng, hắn không
thể quấn quýt với nữ nhân này, hắn muốn cách xa nàng một chút.
Mạn Tâm nhìn thấy hắn đột nhiên đứng dậy liền lấy tay che ngực. Nam
nhân đều có nửa thân dưới là động vật, hắn rõ ràng có thể trong thời
điểm mấu chốt này mà dừng lại, đã cho thấy sự nhẫn nại của hắn không
phải tầm thường.
Mộ Dung Ưng nhìn trên mặt nàng toát ra sắc đỏ hồng quyến rũ động lòng người, tia nhìn đột nhiên trở nên âm trầm, hung hăng nhìn nàng cảnh
cáo: “Sau này đừng cố câu dẫn bổn vương, mặc quần áo tử tế vào, quay về
vương phủ.”
Mạn Tâm nhếch lên nụ cười tươi trào phúng, hắn cũng thật ngụy biện, rõ ràng là hắn kìm lòng không đặng mà.
Giờ lại thản nhiên trách nàng lẳng lơ mê hoặc người. Không muốn phải
tranh luận với hắn, nàng đứng dậy mặc y phục tử tế, không nói một lời đi theo sau hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ chịu ấm ức khi mặc y phục của nàng, Mộ Dung Ưng
lạnh lùng liếc qua nàng, kỹ xảo biểu diễn càng ngày càng tốt thật.
“Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.” Hạ nhân trong Vương phủ nhìn thấy họ, vội vàng hành lễ.
“Ngươi quay về Mạn Tâm các đi, bổn vương còn có việc.” Mộ Dung Ưng
phân phó xong, cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái liền xoay người rời đi.
Mạn Tâm nhìn bóng lưng của hắn rời đi, biết hành vi hôm nay của mình
đều khiến cho mọi chuyện lại quay trở về điểm khởi đầu, nàng thở dài,
con đường trở về lại xa xăm vô hạn rồi.
“Công chúa, người đã hồi phủ, ở trong cung thế nào?” Song Nhi vừa thấy nàng, lập tức nghênh đón.
“Cũng không tệ lắm.” Mạn Tâm gật đầu đại, trả lời không tập trung.
“Phải không?” Song Nhi lại nghi hoặc nhìn nàng, “Các nàng ấy không làm khó công chúa chứ?”
“Các nàng? Là ai?” Mạn Tâm lúc này mới phát giác ra sự khác thường của Song Nhi.
“Là hoàng hậu, còn có những công chúa khác. Trước kia công chúa mỗi
lần tiến cung, các nàng luôn nghĩ ra mọi cách làm khó dễ người, khiến
người không chịu đựng nổi, chỉ là đến cuối cùng đều là công chúa trêu
đùa họ.” Song Nhi nói đến đây, có chút đắc ý.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Mạn Tâm nở nụ cười, nếu Trữ An công chúa không bị thiệt thòi, cô ta còn khẩn trương làm gì?
“Nô tì nghĩ, họ dù sao cũng người đông thế mạnh, sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.” Song Nhi nói thầm.
“Được rồi, ta biết ngươi quan tâm ta, ta cám ơn ngươi, đi thôi, ta
đói bụng rồi.” Mạn Tâm lấy tay quẹt quẹt vào cái mũi nhỏ của cô ta, còn
có người quan tâm đến mình, khiến cho nàng cảm thấy thật cảm động.
“Vậy công chúa về phòng trước, nô tì đi chuẩn bị thức ăn cho người.” Song Nhi nói xong, liền đi đến phòng bếp.
Một mình Mạn Tâm chậm rãi đi đến phòng, những hạ nhân đi qua bên cạnh chào hỏi thật nhanh xong, liền vội vã chạy tránh đi, sợ sẽ bị nàng gọi
lại. Khi thấy dáng vẻ sợ hãi của họ, nàng thật sự muốn trêu đùa họ một
chút, nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.
Chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nàng tự nói với mình không thể
nhụt chí, nhất định nàng sẽ thành công. Nếu hắn trốn tránh mình, vậy
nàng liền nghĩ ra cách lại hấp dẫn sự chú ý của hắn, để hắn lúc nào cũng cảm nhận được sự hiện hữu của mình.