“Miếng có hình thù kỳ quái này là chúng ta làm sao?” Dương Tử Vân nhăn mặt.
“Chính đệ làm còn không nhận ra à?” Mộ Dung Ưng rất muốn nếm thử xem, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên làm đồ ăn.
“Mặc kệ hình dạng ra sao, miễn ăn ngon là được rồi.” Mạn Tâm lại
không thể chờ đợi, muốn dùng đũa gấp một miếng bỏ vào miệng, lại bị
Dương Tử Vân lập tức gạt ra.
“Chúng ta còn chưa ăn, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Nếu ta không ăn trước, ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Mạn Tâm lườm hắn một cái.
“Nếu ngươi chỉ hạ độc vào mấy miếng này, chẳng lẽ ta phải để cho
ngươi ăn hết sao? Ta tự có cách.” Dương Tử Vân nói xong, xuất ra một cây kim châm, liền đâm vào.
“Không cần, không phải chúng ta luôn có mặt ở đây sao? Cô ấy rõ ràng không có cơ hội hạ độc.” Mộ Dung Ưng ngăn hắn lại, nói.
“Vẫn là phu quân tốt.” Mạn Tâm trao cho hắn một nụ cười mỉm.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Dương Tử Vân thật sự nhìn không nổi dáng vẻ giả bộ thân thiết của nàng, nên tìm cớ rời đi.
Mộ Dung Ưng muốn đi vào thư phòng, lại bị nàng kéo lại: “Khó có được
một ngày thanh tĩnh như hôm nay, ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự một
chút.”
“Tán gẫu chuyện gì?” Hắn nhìn nàng một cái, lại rất phối hợp ngồi xuống, bởi vì hắn cũng có lời muốn nói.
“Ta cũng không biết nói chuyện gì với ngươi, tìm một đề tài đi.” Mạn Tâm nhìn hắn nói.
Hắn trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: “Mười ngày sau là ngày mừng
thọ của phụ hoàng, đến lúc đó Thái tử Hạ quốc sẽ đến chúc thọ, hắn cũng
nhất định đến thăm ngươi. Bổn vương không muốn gây thêm rắc rối, cho nên hy vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa.”
“Ta hiểu được ý của ngươi, mọi việc ta sẽ lấy ngươi làm trọng.” Mạn
Tâm biết hắn đang nói gì, nói trắng ra là chỉ không muốn mình đi cáo
trạng. Nhưng hắn không biết, cho dù hắn không nói, mình cũng sẽ không
làm vậy, bởi vì nàng vốn dĩ không biết người Hạ quốc đó.
“Vậy được rồi, hôm nay đã nhận được tin, năm ngày sau Thái tử Hạ quốc sẽ đến. Bổn Vương nghĩ hắn hẳn sẽ tới thăm ngươi, cái gì nên nói thì
nói, cái gì không nên nói thì đừng nói.” Mộ Dung Ưng lại cảnh cáo một
lần nữa.
“Yên tâm đi, ngươi để cho ta nói, ta cũng không biết nên nói cái gì?
Đừng quên ta bị mất trí nhớ, cũng quên luôn vị ca ca này, người hiện tại trong lòng ta thân nhất yêu nhất là ngươi.” Mạn Tâm nói xong, cố ý liếc mắt đưa tình với hắn.
Mộ Dung Ưng bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn đến mức có chút không
được tự nhiên, đứng dậy nói: “Bổn vương còn có chuyện, ngươi nghỉ ngơi
sớm chút đi.”
“Vì sao ngươi không chịu đối mặt với ta?” Mạn Tâm trở nên kích động
gọi, hắn luôn trốn tránh nàng, đến khi nào nàng mới có thể trở về được
đây.
“Ngươi bảo bổn vương đối mặt với ngươi như thế nào đây, chỉ dựa vào
mấy câu nói bây giờ của ngươi là có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những
chuyện trước kia của ngươi sao? Huống chi bổn vương cũng không xác định
ngươi có phải bị mất trí thật hay không?” Mộ Dung Ưng phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng chằm chằm.
Mạn Tâm quan sát hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói thầm: “Ngươi có
biết vì sao phạm nhân cho dù sau khi ra ngục cũng sẽ không ăn năn hối
lỗi không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Mộ Dung Ưng híp mắt lại.
“Mặc dù hắn cố gắng muốn chứng minh hắn đã sửa đổi thật tốt, nhưng
mọi người vẫn như cũ, không chịu tin hắn, không chịu cho hắn cơ hội sửa
sai, hắn cảm thấy tuyệt vọng cho nên mới sa ngã.” Mạn Tâm bỗng dừng lại: “Ngươi cũng hy vọng ta như vậy sao? Hy vọng ta trở về lại con người
trước kia?”
“Ngươi muốn cơ hội phải không? Được, bổn vương cho ngươi cơ hội, để
xem biểu hiện sau này của ngươi.” Mộ Dung Ưng nói, kỳ thật hắn có ý định khác, thọ yến sắp tới, nếu không muốn thừa cơ làm bậy thì cần ổn định
nàng trước. Nếu nàng thật sự sửa đổi, vậy thì tốt quá, nếu không phải
vậy thì sau đó sẽ giáo huấn nàng.
“Được.” Mạn Tâm nở nụ cười: “Ngươi đi mau đi, ta đi chuẩn bị lễ vật
cho phụ hoàng.” Nàng biết hắn vốn dĩ không tin tưởng mình, nhưng nàng sẽ khiến hắn nhìn mình với con mắt khác.