“Tất cả bình thân.” Hoàng đế thật cao hứng, “Hôm nay phải đặt biệt
cám ơn Vô Cương, Thiên Lân, Khương Vân quốc, Hạ quốc có lòng đến chúc
thọ bổn hoàng.”
“Vô Ưu Hoàng khách khí quá rồi, mấy nước chúng ta có giao tình tốt,
vốn nên làm vậy, đây là lễ vật mừng thọ của chúng tôi.” Sứ giả của bốn
nước đi tới dâng lên lễ vật của mình.
Mạn Tâm nhìn thấy sứ giả của ba nước khác cũng đều rất trẻ tuổi, phỏng chừng không phải thái tử cũng là hoàng tử.
“Thay bổn hoàng cám ơn đến hoàng đế của các nước, xin mời ngồi.” Hoàng thượng ý bảo thái giám nhận lấy lễ vật.
Sau khi ngồi yên vị lại chỗ cũ, tất cả sứ giả đều chiếu tia nhìn về phía Mạn Tâm ngồi đối diện.
Nhiều ánh mắt tham lam như vậy bắn thẳng vào mình, Mạn Tâm liền cảm
giác chính mình không có mặc quần áo, lõa lồ trước mặt mọi người, làm
nàng thấy thật giày vò, lại không thể rời đi.
“Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức (con dâu) chuẩn bị, chúc phụ
hoàng vạn thọ vô cương.” Nữ tử toàn thân ăn mặc đoan trang cao quý, cầm
trong tay tượng Phật ngọc thạch, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
“Được, được.” Hoàng thượng vừa lòng, gật gật đầu.
“Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức đã chuẩn bị, chúc phụ hoàng
phúc thọ lâu dài.” Lại một nữ tử đi tới, trong tay cầm là một bức họa
cổ.
Mạn Tâm rất kinh ngạc, nhìn các nàng, vì sao không phải con cái mừng
thọ mà ngược lại là vợ đây? Kỳ thật nàng không biết đây là tập tục của
Vô Ưu quốc.
“Tới phiên ngươi rồi, chuẩn bị lễ vật xong chưa?” Mộ Dung Ưng nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.
“Ta chuẩn bị xong rồi.” Mạn Tâm gật đầu, nhận lấy một cái hộp từ
trong tay Song Nhi, vừa quỳ gối xuống, vừa mở hộp ra, “Thần tức chúc phụ hoàng giang sơn vĩnh cố (giang sơn mãi mãi vững mạnh lâu bền).”
Nhưng nàng mở hộp kia ra, trong nháy mắt lại ngây dại bởi vì rõ ràng
trong hộp không có gì cả? Tại sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng đã dùng
rất nhiều trân châu vô giá để kết thành một chữ “Thọ”, sao bỗng dưng lại không thấy?
Chẳng những nàng kinh ngạc, mà toàn bộ mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc, có người còn xầm xì bàn tán.
“Có phải cô ta ỷ mình là Hạ quốc công chúa nên không để hoàng thượng vào trong mắt, thản nhiên tặng một cái hộp trống rỗng.”
“Cô ta không nên mượn cái hộp không để châm biếm Vô Ưu quốc chúng ta chứ.”
“Đã sớm nghe nói nàng nham hiểm độc ác, không ngờ lại có thể làm Hoàng thượng mất mặt…”
Sắc mặt Hoàng thượng cũng càng ngày càng khó coi, rõ ràng mang theo
tức giận, mọi người không dám lên tiếng, trong nháy mắt cả chánh điện
yên tĩnh lại.
Mộ Dung Ưng thoáng híp mắt, hắn chưa từng quan tâm nàng sẽ tặng phụ
hoàng lễ vật gì, bởi vì hắn và phụ hoàng, hay nói cách khác là tất cả
mọi người trong hoàng cung đều không chờ mong, cũng không cần nàng sẽ
tặng cái gì, chỉ tặng tượng trưng là được, nhưng thật không ngờ nàng
thản nhiên dùng đến một cái hộp không. Khi nhìn thấy, trên mặt hắn dường như cũng rất kinh ngạc, bên trong trống không, chỉ có thể nói khả năng
diễn trò của nàng quá tốt, tức giận trong lòng đột nhiên bùng phát, nàng cố ý khiêu khích sao? Rốt cuộc để xem nàng còn muốn thế nào? Xem nàng
làm sao kết thúc mọi chuyện.
Trên cả đại điện, duy chỉ có một người có thần thái tự nhiên chính là Hạ Duẫn Ngân. Nhìn thấy cái hộp trống không, khóe môi hắn vẫn luôn nở
nụ cười tươi lãnh đạm, hắn biết nàng chính là Trữ An, ở trước mặt mọi
người khiến cho Vô Ưu Hoàng mất mặt, để xem bọn họ làm sao bây giờ? Nếu
bọn họ dám gây khó dễ nàng, hắn còn có lý do danh chính ngôn thuận phát
binh, sau đó mang nàng trở về.
Từng chữ một trong đủ mọi lời nói khó nghe đều không lọt vào lỗ tai
của Mạn Tâm, nàng rất lo lắng. Buổi sáng trước lúc lên xe, nàng còn cố ý nhìn qua chữ “Thọ” bằng trân châu kia, rõ ràng đã để vào bên trong, sao đột nhiên lại không có? Chẳng lẽ là Song Nhi? Thế nhưng làm vậy với
nàng thì được ích lợi gì?
Nàng thật sự không nghĩ ra được là ai? Nhưng mọi người ở các bên đều
đổ dồn hai mắt về phía nàng như vậy, nàng biết nàng phải đưa ra một đáp
án thỏa đáng…