Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 76: Độc nhất vô nhị



Một năm không gặp, nàng rõ ràng trở nên thông minh hơn người như vậy, trong lúc lâm nguy không những không sợ mà còn hóa giải nguy cơ. Chỉ là điều này càng làm Hạ Duẫn Ngân thêm kiên định, quyết tâm muốn đoạt lại nàng.

Trong đại điện diễn ra cảnh ca múa mừng thái bình, tất cả mọi người đều khen ngợi sự cơ trí của Vương gia.

Chỉ có trong lòng Mộ Dung Ưng biết, vừa rồi là nàng giúp mình, bản thân nhìn nàng đầy phức tạp, nàng thật sự đã thay đổi sao?

Nhưng mặc kệ như thế nào, vừa rồi quả thật là nhờ nàng mới hóa giải được tình trạng xấu hổ khó chịu lúc ấy.

Mạn Tâm nhìn hắn, luôn hiện lên nụ cười thản nhiên, nàng biết nhất định là trong lòng hắn có mâu thuẫn, có hoài nghi, tuy rằng nàng đúng là có mục đích nhưng giúp hắn cũng là thật lòng.

Trong mắt của Thái tử Thiên Lân quốc đều chứa sắc dục, đột nhiên đứng dậy đến cạnh nàng: “Nghe nói Trữ An công chúa của Hạ quốc đẹp như thiên tiên, hôm nay được thấy, đúng là có phước ba đời, thật không uổng chuyến đi này.”

“Thái tử nói đùa rồi, Trữ An xấu hổ không dám nhận.” Mạn Tâm khẽ nhếch khóe môi nói, cặp mắt chứa đầy dục vọng kia khiến cho nàng sinh lòng chán ghét.

“Công chúa quá khiêm tốn rồi, ta còn nghe nói, tài đánh đàn của công chúa lại càng độc nhất vô nhị, không biết hôm nay ta có phúc có thể nghe công chúa đánh một bản được không?” Mặc dù Thái tử Thiên Lân quốc đang hỏi, nhưng giọng điệu kia lại không cho phép cự tuyệt.

Nhưng Mạn Tâm cũng không muốn giữ thể diện cho hắn, trực tiếp nói: “Thật có lỗi vô cùng, ta…”

“Chẳng lẽ công chúa cho rằng bổn Thái tử không có tư cách nghe ngươi đánh đàn sao? Ưng Vương phi tiếp đãi khách như vậy sao?” Thái tử Thiên Lân quốc lập tức cắt lời nàng, sắc mặt cũng thay đổi.

Mạn Tâm theo dõi hắn, hắn không cho phép mình cự tuyệt, không phải nàng muốn cự tuyệt, mà nàng vốn dĩ ngay cả đàn còn chưa chạm qua, làm sao đáp ứng được chứ? Nhưng khi nhìn điệu bộ của hắn, nếu như mình không đáp ứng, chính là không nể mặt hắn. Hắn lại cố tình cường điệu mình là Vương phi, nói trắng ra là đại diện cho Ưng Vương, cũng đại diện cho Thiên triều quốc, không đáp ứng, thì lập tức sẽ làm lớn chuyện.

“Nếu Thái tử muốn nghe, Trữ An chỉ có nước bêu xấu, nhưng xin cho Trữ An chuẩn bị một chút.” Nàng chỉ có thể bị bức bách đồng ý.

“Đương nhiên là được, để nghe được âm thanh của tự nhiên, chờ một lát có đáng gì, chờ một canh giờ, cũng còn xứng đáng mà.” Hai tròng mắt của Thái tử Thiên Lân quốc mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng.

Mạn Tâm không muốn đáp lại hắn, trực tiếp nói với Mộ Dung Ưng bên cạnh: “Vương gia, đi giúp thiếp được không?”

“Được.” Hắn đứng dậy, đi bên cạnh nàng, thối lui ra khỏi đại điện.

Lúc này Mạn Tâm mới hỏi Mộ Dung Ưng ở bên cạnh “Lúc trước ngươi có nghe ta đánh đàn lần nào chưa?”

“Không , chỉ nghe ngươi đánh người thôi.” Mộ Dung Ưng nói nửa đùa nửa thật, kỳ thật hắn cũng đã sớm nghe nói, nàng đánh đàn rất hay, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua, hoặc nói trắng ra là không có nghe.

“Đừng nói đùa nữa, nói thật cho ngươi biết, ta không biết đánh đàn, hoặc là nói, từ sau khi ta mất trí nhớ, ta không nhớ đánh đàn ra sao, vậy giờ làm sao đây?” Mạn Tạm khó xử nhìn hắn, từng nghĩ sẽ làm bộ, nhưng ở trước mắt bao người, làm sao mà làm bộ được.

“Ngươi không biết đánh đàn?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng đầy nghi hoặc.

“Đừng nhìn, là thật đấy, mau mau nghĩ cách làm sao đi chứ.” Mạn Tâm không nghĩ muốn bị xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.

“Trước tiên ngươi cứ thử xem, biết đâu nghe được tiếng đàn, có thể gợi dậy trí nhớ của ngươi.” Mộ Dung Ưng nói, cũng không phải là không có loại khả năng này, nhìn thấy Thiếu chủ Vô Ưu Đường, nàng không phải nhớ lại người mình thích rồi sao?

“Không đâu.” Mạn Tâm vô cùng khẳng định nói, bởi vì nàng vốn không biết.

Để chứng minh cho hắn xem, khi cung nữ lấy đàn tới, nàng thử lấy tay gẫy vài cái, âm thanh không hòa nhịp, nàng nghe xong còn không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.