Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 37: Thám hiểm khu rừng của trường



Tiết học của nhỏ cũng không có gì đáng nói cả, nhỏ ngồi nghĩ cả tiết học, khi nãy thấy mọi người rất háo hức tham gia, nếu nhỏ bỏ thì cũng không được, dù gì cũng là người được giao trọng trách nặng nề, hơn hết đó cũng là một cái mới ở trường, những hoạt động mà nhỏ và mọi người đang bàn cộng thêm mấy trò chơi như thầy nói thì sẽ kéo dài từ sáng đến tận tối, sẽ rất có ích và các sinh viên sẽ tham gia nhiệt tình, không thể vì bản thân mình mà ảnh hưởng, nhỏ sẽ bỏ qua cái chuyện kia mà tập trung vào chuyện chính.

Cả sáu người đang đứng trước khu rừng “tăm tối” đó, theo như thầy nói thì sơ đồ đó nằm ở nơi “tối nhất”.

- Không ngờ sau trường mình lại có nơi như này, nhìn thật là hùng vĩ – Lâm An lần đầu được thấy.

Anh chị ở đây hơn một năm mà chưa bao giờ nghĩ là sẽ có nơi này!

- Được… chúng ta sẽ bắt đầu làm “nhà thám hiểm” thôi – Hoàng Nam háo hức, cả bốn người đang trong tâm trạng rất tốt nhưng nhìn lại hướng hai con người “đực rựa” kia.

- Song Đào cậu có ý tưởng gì về khu rừng này không? – Hoàng Nam hỏi nhỏ.

- Khu rừng này rất khó thoát ra, tớ nghĩ chúng ta nên chia nhau ra tìm, sẽ nhanh thấy hơn.

- Được đó, ý tưởng cũng rất ổn, vậy chúng ta bắt đầu thôi… mà chia cặp… - Lâm An ngập ngừng.

- Hội viên của ai thì người ấy đi chung – Hoàng Nam.

- Tôi nghĩ là nam nữ chia nhau ra đi, còn có cách xoay xở, nếu cả hai đều là con gái, sợ sẽ nguy hiểm – Anh Việt Minh không biết lo cho nhỏ hay là lo cho Tâm Như nữa, nhưng mà anh nói rất chí lý nên mọi người chia ra, anh Việt Minh và chị Tâm Như, Hoàng Nam và Lâm An, nhỏ và hắn.

- Đã ổn, chúng ta sẽ gặp nhau tại đây sau hai tiếng nữa… nhưng… để cho chuyến thám hiểm này thêm thú vị… chị nghĩ là chúng ta nên để lại điện thoại và không mang theo gì cả… chính bản thân mình chiến đấu với mọi thứ… chịu không?

- Âu ker… mới nghe thì ai cũng có chút hoang mang, nhưng mà như thế lại hay, coi như ban giám khảo không được tham gia, nhưng cũng phải biết nơi này có những gì, nguy hiểm như thế nào… để còn nhắc nhở các sinh viên khác, nên tất cả đồng thanh toàn tập.

Chúng ta chia ra ba hướng, mỗi cặp theo một hướng và tập trung tại đây sau hai tiếng, dù có tìm được hay không cũng phải trở về đây đấy nhé.

Và thế là chuyến thám hiểm bắt đầu… thầy HT đứng cách đó không xa, thầy cười mãn nguyện, “xem ra các em thật sự rất thích thú chuyến thám hiểm này, tất nhiên là các sinh viên khác cũng sẽ thích thôi, thầy tin ở các em… cố gắng lên”

Đầu tiên là cặp anh Việt Minh và chị Tâm Như, cả hai lập tức bước vào trong khu rừng, nơi này thật sự tối tăm, không thấy đường đâu, cứ như là ban đêm ấy, lâu lâu có một chút ánh sáng nào đó soi đường.

- Anh Minh, lúc nãy là anh lo cho em hay Song Đào vậy – Tâm Như dò hỏi.

- Tất nhiên là… lo cho em rồi… Song Đào anh nghĩ sẽ có người khác lo cho thôi – anh Việt Minh cười.

Coi như anh đúng đi, nơi này tối thật đấy… chẳng thấy lối ra chỗ nào, cũng không thấy lối đi – Tâm Như thở dài.

- Chưa gì mà em đã sợ rồi à… em đừng lo… tuy anh không có võ nhưng anh đảm bảo là sẽ an toàn cho em từ lúc vào đến lúc ra… cầm chặt tay anh vào đấy… đừng thả ra nha – anh Việt Minh trong lúc này… rất dịu dàng… bất kể cô gái nào cũng thích.

- Vâng… em sẽ không buông đâu – chị Tâm Như hạnh phúc lắm, không cần biết chuyện về sau, trước mắt thì chị rất là vui.

Và cả hai tiếp tục nắm chặt tay đi tiếp.

Qua cặp của Lâm An và Hoàng Nam… hai người này cũng hỏi chuyện vài câu.

- Không ngờ trường mình lại rộng đến thế, vào đây chẳng biết đường nào mà lần – Lâm An cùng Hoàng Nam bước chân vào khu rừng cũng không nhìn thấy ánh sáng nào.

- Trường nổi tiếng chắc là nổi về khu rừng này quá – Hoàng Nam cũng đáp trả.

- Nơi này tối hơn mình tưởng, cứ nghĩ thầy nói đùa chứ, ai ngờ nãy chúng ta còn đứng ngoài nắng mà giờ lại vào nơi tăm tối thế nảy – Lâm An nói chuyện nghe theo tiếng đáp trả của Hoàng Nam chứ chẳng thấy mặt mũi gì cả.

- Lâm An… nói cậu đừng giận chứ, nơi này nếu chúng ta không đi sát nhau thì sẽ lạc mất.

- Ừm, mà cậu ở đâu… - Lâm An quơ quơ tay và trúng tay của cậu.

- Nên giữ như thế này, chúng ta mới dễ dàng di chuyển, cậu đừng giận nhé – Hoàng Nam nắm chặt tay Lâm An hơn nữa, rồi mỉm cười.

- Tất nhiên rồi, tớ sẽ không buông cho tới khi chúng ta rời khỏi đây.

Dù chỉ là câu nói vô tình, nhưng lại làm trái tim của cả hai ấm áp lạ thường, dạo gần đây hai người thường xuyên gặp nhau trong công việc và ngoài công việc nữa, cả hai cũng cười nói rất vui… Hoàng Nam cũng có chút thích khi ở bên cô… Lâm An cũng vậy, ít ra thì cô không cảm thấy Hoàng Nam là người vô tâm như hắn.

Qua cặp nhỏ và hắn thôi nào!.

Nhỏ đã gạt chuyện riêng tư sang một bên rồi, giờ chỉ là chuyện chung của mọi người, nhưng khi bước vào nhỏ rất hoang mang, “nơi này mình dám đặt chân vào đây sao? Thật là một khu rừng rùng rợn”, nhỏ cảm giác lạnh người.

- Song Đào cô còn đó không? – giọng nói của hắn cất lên, hắn là một con “sói” lạnh lùng, mấy nơi tối tăm thế này cũng chỉ là con muỗi với hắn, nhưng hắn có chút lo cho nhỏ.

- Tôi đây… - nhỏ xoay người lại theo tiếng gọi của hắn.

- Cô biết nơi này à! Đi nhanh thế - hắn cười cười… nơi này tối nhưng cũng có chút ánh sáng chiếu vào nên có thể nhìn sơ thấy khuôn mặt nhỏ.

- Không? – nhỏ sợ sệt co rúm người.

- Vậy cô nhớ đi theo đằng sau tôi đấy, đừng có mà tách ra khó tìm thấy lắm – hắn nói rồi đi lên phía trước.

- Tôi biết rồi!

Cả hai đi và tìm đường có ánh sáng.

Đi được một lát thì hắn không nghe tiếng bước chân của nhỏ nữa, quay người lại đằng sau gọi nhỏ:

Song Đào… cô còn đó chứ! – hắn gọi nhưng không ai trả lời lại.

- Cô đâu rồi… tôi không thích đùa đâu!

Nhỏ và hắn đi cùng nhau, vì im lặng quá mà nhỏ không biết đường đi, vậy là cả hai bị lạc nhau, bên kia nhỏ cũng í ớ gọi hắn đấy chứ… cố gắng nhìn ngó xung quanh, quơ quơ tay xem có ai không? Nhỏ sợ hãi ngồi xuống co rúm người.

Hắn vừa chạy ngược lại vừa gọi tên nhỏ, nhưng vẫn chỉ là tiếng vọng lại của khu rừng, hắn tiếp tục chạy thật nhanh, gọi thật lớn.

Nhỏ ngồi im chỗ cũ và khóc, một lát nhỏ thấy có cái gì đó mềm mềm trườn qua chân mình… nhỏ giật bắn người, nghĩ không ngoài cái con đó ra thì chẳng còn con nào khác… nhỏ bật dậy và chạy nhanh cũng không xác định được phương hướng nào, bây giờ chỉ biết chạy thật nhanh thôi…

Vừa chạy vừa gọi tên hắn… nhỏ chỉ nghĩ được hắn trong giây phút này thôi, khu rừng này một lần nữa làm nhỏ rùng mình sợ hãi… một lần trước đã khiến nhỏ khiếp vía, giờ không muốn vì chuyện cá nhân mà phải chịu trận thêm một lần nữa, nhỏ sẽ ghét nơi này… chỉ cần sau lễ là nhỏ thề sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.