Xạ Phi - Toàn Vương

Chương 33: Tức nước vỡ bờ



Lý Long Bồ khẽ nhếch môi, rút lấy chiếc khăn quấn qua hông, bước vào trong dục trì (hồ tắm), tựa người vào thành hồ, ngâm mình.

Mãi không thấy động tĩnh gì phía sau, Lý Long Bồ quay đầu nhìn, người đằng sau còn đứng im bất động, không chịu nhúc nhích mới khẽ ho một tiếng thu hút sự chú ý, nhắc nhở:

" Còn đứng ngây ra đó? Lại đây, kỳ lưng cho bổn vương!"

Đàm Hương ngượng nghịu tạo khe hở giữa ngón tay, hé mắt lén nhìn, chân thậm thụt nhích từng bước tới.

Cách lớp trướng lụa, dục trì lấp lửng những hơi nước, bồng bềnh uốn lượn khắp gian phòng, mơ hồ như chốn tiên cảnh.

Đàm Hương ngồi quỳ sau lưng Lý Long Bồ, vớ lấy khăn lau, đảo mắt quanh gian phòng đánh giá. Đồ thủ công mỹ nghệ dát vàng mạ bạc trưng đầy phòng, còn bày nhiều hơn cả chính phòng, chủ viện. Riêng một món đồ thôi cũng đã lên tới mấy nghìn lượng chứ đừng nói là cả căn phòng này. Nếu mang bán hết, thì gia tài của Lý Long Bồ liệu có chất cao ngang núi?


Lại nói, khoảng cách giữa vương gia và vương phi đâu có lớn đến nỗi đãi ngộ chênh lệch một trời một vực như vậy. Xem chừng Lý Long Bồ nhìn vậy mà cũng là một tên keo kiệt bủn xỉn. Tuy nàng không phiền lòng phật ý với cuộc sống ở Tuyết Liên viện bây giờ nhưng mà "thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng vuông", Lý Long Bồ làm gì cũng khiến nàng ngứa tai gai mắt.

" Này!" Lý Long Bồ cắt ngang mạch suy nghĩ của Đàm Hương.

" Sao?" Đàm Hương mắt vẫn không thay đổi vị trí nhìn chằm chằm vào mấy món bảo vật.

" Còn hỏi "sao"? Nhìn xem bàn tay của ngươi đang làm gì!"

Lý Long Bồ lạnh nhạt trả lời, không khí âm ấm của hơi nước bỗng chốc đông cứng như băng sơn ngàn năm, làm Đàm Hương không rét cũng run, bất giác nhìn xuống nơi bàn tay của mình.

A, Đàm Hương khẽ kêu, " Xin lỗi, ta không cố ý", rút bàn tay đang cầm khăn ướt kỳ cọ trên đầu Lý Long Bồ trở về đúng vị trí tấm lưng hắn, cọ cọ, ăn năn hối cải, vụng về lấy một tay vuốt vuốt mái tóc của hắn thành nếp như ban đầu.


" Thích sao?" Lý Long Bồ không đầu không cuối hỏi.

" Hửm, thích cái gì?" Đàm Hương không hiểu.

" Không phải vừa rồi ngươi cứ luyến tiếc mắt không rời mấy thứ kia?" Lý Long Bồ hất cằm về phía mấy món đồ.

" Không hẳn, ta chỉ hiếu kỳ thôi, không ngờ người như ngươi cũng lại có lối sống xa hoa, hưởng lạc nhường này. Bày biện vật quý quá khoa trương rồi. "

" Xa hoa sợ chưa đạt tới. Mấy thứ đó đều là đồ ngự ban, đồ cống nạp của các nước chư hầu. Như ngươi nói, đã là vật quý, nếu không đem đi trưng bày, há chẳng phải làm mất đi giá trị của nó sao?!"

" Vâng vâng, vương gia nói gì thì là cái đó!!" nàng bĩu môi, mỉa mai đáp lại. Nơi cần trưng thì đơn sơ giản dị, nơi không cần thì la liệt, khoa trương. Sở thích quái dị! Đã là đồ quý thì càng cổ càng quý, vàng trong đá nghìn năm thì vẫn cứ là vàng đấy thôi, có biến thành sắt đá được đâu. Muốn khoe cứ nói là khoe, sao phải lý do lý trấu.


" Khẩu thị tâm phi!"(nói thế này nhưng lại nghĩ thế khác)

" Ngươi nói gì ta không hiểu?!" Đàm Hương giả ngây giả ngốc tảng lờ.

Sau một thời gian sống cuộc sống nhàn rỗi vô ưu, nàng chiêm nghiệm được ba cách để đối đáp với mấy kẻ học vấn uyên thâm hơn mình.

Một là im lặng.

Hai là giả ngốc, trừ trường hợp ngốc thật thì khỏi cần giả vờ.

Ba là, giả vờ như mình có hiểu biết nhưng cố tình giấu tài, tỏ ra thần bí bí khiến đối phương xoay mòng mòng không phân biệt đâu là thật đâu là hư. Biện pháp này chỉ áp dụng cho người thông minh, mà đã thông minh thì không cần áp dụng!

Toàn là mấy thứ kinh nghiệm bỏ đi.

Lý Long Bồ không buồn giải thích, nhắm mắt tĩnh tâm, " Ngươi, xoa bóp cho bổn vương!", hồi sau ra lệnh.

Đàm Hương cau có mặt mày, tiếp tục tổng sỉ vả Lý Long Bồ, vẫn nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh. Bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp bả vai, chốc chốc lại đấm đấm xoa xoa vài cái, tính ra cũng có chút tài nghệ.
" Lê Cẩm Tâm, nàng ta là thanh mai trúc mã của ngươi thật hả?" Đàm Hương ghé tai Lý Long Bồ, hỏi nhỏ.

" Ai nói vậy?!" Lý Long Bồ ngồi im dưỡng thần, mắt không động đậy.

" Nàng ta nói hồi nhỏ rất thân với ngươi, hay đi chơi cùng ngươi này. Gì nữa nhỉ? À, còn nói, hai người các ngươi đã sớm có hẹn ước kết thân, lần này đến đây chính là muốn ngươi thực hiện cái hôn ước này nha!" Đàm Hương ý vị mỉa mai châm chọc, trả lời trôi chảy. Không ngừng luyên thuyên.

" Aida, xem ra chim sẻ cũng chẳng thể biến thành phượng hoàng, ta vẫn là nên sớm nhường lại vị trí này cho người xứng đáng thì hơn. Đằng nào nàng ta cũng là người xuất thân cao quý, nhan sắc cũng kiều diễm, có phụ thân tướng quân hết sức ủng hộ, đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Quan trọng hơn là cùng Vương gia có tình cảm. Vương gia có chăng nên suy nghĩ về việc viết thư bỏ vợ cho ta." Từng lời lẽ nói ra đều vô cùng hợp tình, hợp lý.
" Ta khi nào có hôn ước với nàng ta?" Lý Long Bồ không mấy vui vẻ, cỗ hàn khí xung quanh còn dày đặc hơn trước. Hắn trước sau một đời trong sạch, hôn ước với hắn cứ đơn giản một bên mà thành sao.

Đàm Hương cảm nhận được, nuốt ngụm nước bọt dè chừng.

" Ai mà biết được ngày xưa ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, nàng ấy nói với ta như nào thì ta nói lại với ngươi như vậy? Không đúng sao? Chắc hẳn nàng ấy cũng không phải là nói dối chứ."

" Không có chuyện đó, ngươi sớm từ bỏ hi vọng bổn vương bỏ ngươi đi." Lý Long Bồ một mực phủ nhận.

" Ngươi cố chấp giữ ta lại thì có ích gì?" Đàm Hương cau có bặm môi, dừng mọi động tác.

" Ta không hề có tình cảm với nàng ta. Còn nữa, hành hạ ngươi chính là thú vui bổn vương mới phát hiện được, dễ gì lại để ngươi đi." Lý Long Bồ từ tốn cợt nhả, buông những lời bỉ ổi.
" Ta, là trò đùa của ngươi à?" Đàm Hương giận đến nỗi đầu như bốc lửa, tay nắm chặt thành đấm. Lúc này đây nàng chỉ muốn vùng lên đập cho Lý Long Bồ thân tàn ma dại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Tiếc rằng lá gan nhỏ sợ không gánh nổi hậu quả nên không dám vung tay bừa bãi, nhưng, nén giận sẽ sinh bệnh, nàng càng không nuốt trôi cục tức này, hai bàn tay nắm thoăn thoắt véo lấy véo để tấm lưng của Lý Long Bồ đến sức cùng lực kiệt, lúc ấy còn nghe thấy rõ ràng tiếng nghiến răng ken két của nàng.

Lý Long Bồ đau đớn kêu a, nhanh chóng nắm chặt lấy hai cái cổ tay của nàng, quay người lại, " Ngươi dám véo lưng bổn vương?"

" Sao không dám, tức nước thì vỡ bờ? Buông tay ta ra, đau!" Đàm Hương giận quá mất khôn, không những không quay đầu mà còn lớn giọng thách thức.
" Đừng mơ ta...a"

Hắn còn chưa nói hoàn chỉnh một câu, đã hét lên thêm một tiếng đau đớn.

Hàm răng Đàm Hương nằm trọn vẹn trên cánh tay Lý Long Bồ, dùng toàn lực cắn, điên cuồng cắn.

Lý Long Bồ càng kéo ra, nàng càng ngậm chặt răng hơn.

Bất quá, Lý Long Bồ kéo luôn Đàm Hương xuống nước, gỡ bàn tay khỏi miệng nàng, xuýt xoa cánh tay hằn tím vết răng cắn, đôi chỗ xước nhẹ rơm rớm máu, muộn thêm tí nữa chắc răng nàng còn cắm vào thịt luôn rồi.

" Ngươi, là chó hả?"

Đàm Hương sặc sụa chới với đứng lên từ hồ tắm, toàn thân ướt đẫm, ho ra mấy ngụm nước, lau nước từ trên mặt đi. Trừng mắt lườm Lý Long Bồ như định tiếp tục ăn tươi nuốt sống hắn.

" Ta còn có thể cắn nốt tay còn lại của ngươi đấy! Ta nói cho ngươi biết, sớm muộn gì ta cũng trốn khỏi đây, ngươi thử động đến ta lần nữa xem, ta không biết sẽ làm những gì đâu!" Nói rồi nàng quay lưng ra ngoài.
Lý Long Bồ kéo tay nàng lại, Đàm Hương ngã vào lòng Lý Long Bồ, cau có nhìn hắn.

" Ta không tự mặc y phục được" hắn giơ cánh tay bị thương cho nàng nhìn.

Chút thương xót, tội lỗi cuối cùng còn lại bỗng chốc nổi lên, cho đến khi nàng nhìn xuống hạ thân của hắn thì hoàn toàn dập tắt hẳn. 

Chiếc khăn vốn trên người Lý Long Bồ đã tuột mất từ lúc nào không hay, trước mặt nàng, Lý Long Bồ giờ khắc này hoàn toàn trần trụi với "thiên nhiên".

Đàm Hương mặt đỏ bừng bừng, cơ mặt co giật, mắt nháy liên hồi, thẹn quá hóa giận vung tay đẩy Lý Long Bồ chạy ra ngoài.

Vận đen trước giờ vẫn luôn đeo bám nàng không buông. Trước khi bước khỏi hồ đã bị chính tà váy của mình phản bội, làm trượt ngã, bất tỉnh nhân sự.

....

" Tỉnh rồi?"

Đàm Hương choáng váng mở mắt, liếc mắt về phía giọng nói trầm thấp kia, thấy nam nhân đáng hận đang ngồi bên cạnh đọc sách, liền quay người vào tường, nhắm mắt làm ngơ không thèm chú ý.
" Đại phu nói ngươi hoảng loạn quá độ cộng với khi ngã đập đầu vào thành hồ nên mới dẫn đến bất tỉnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một lúc là bình thường thôi."

"..."

" Buổi chiều có muốn xuất phủ đi dạo không?" Lý Long Bồ bỗng dưng quan tâm nàng.

"..." Đáp lại câu hỏi thăm ấy là sự im lặng lần thứ hai.

" Ngươi giận ta sao?"

" Không dám! " Đàm Hương ngắn gọn trả lời.

" Có việc gì mà ngươi không dám làm?"

" Chết!"

"..." Lý Long Bồ cứng họng.

" Vậy có muốn xuất phủ đi dạo không?"

" Không đi!"

" Tại sao?"

" Không thích?"

" Vì có Lê Cẩm Tâm đi cùng?"

" Không biết!"

" Vậy đúng là ngươi giận ta?!"

"..." nàng lại tiếp tục im lặng. Lý Long Bồ hỏi câu nào cũng chỉ trả lời nhiều nhất 2 từ, không muốn tiếp chuyện.

Một lúc sau, có tiếng mở cửa, Lý Long Bồ dặn dò điều gì rồi ra ngoài. Nha hoàn Tuyết Lan đóng cửa lại rồi đến ngồi gần giường, hỏi thăm nàng có muốn ăn gì, làm gì hay không. Nhưng đáp lại vẫn cứ chỉ có một chữ "không", nàng bảo Tuyết Lan ra ngoài, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một mình, nhưng Tuyết Lan cứng đầu không chịu đi, khăng khăng phải ở trong này cùng nàng.
___________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.