Xà Phược

Chương 12



“Lưu Sa.” Người nọ gọi tên Lưu Sa, dừng lại phía trước bọn họ chừng ba bước.

Mủi thẳng, đường cong gương mặt mềm mại đáng yêu, bởi vì cằm hơi giơ lên, hàm dười càng được kéo căng hơn, lộ ra vài phần kiêu ngạo. Khoảng cách gần như thế, nhưng không hề nhìn thấy một lỗ chân lông. Chung Hạo nhớ đến những hình ảnh mỹ nhân trong tạp chí hắn từng xem đã được xử lý qua, người trước mặt hắn mới chân chính là mỹ nhân tinh khiết tự nhiên a!

Nhưng Chung Hạo cũng chỉ dám tán thưởng trong lòng một tiếng mà thôi. Sau khi đi vào thế giới này, nhìn thấy các loại mỹ nhân, Lưu Sa ngồi bên cạnh hắn lại là mỹ nhân xinh đẹp nhất, dung mạo không còn ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn nữa.

Lưu Sa hơi nâng mí mắt, vẫn duy trì tư thế như trước, thậm chí bàn tay ở bên hông Chung Hạo lại siết chặt thêm một chút.

Môi đặt lên gáy Chung Hạo, như có như không nhẹ nhàng lướt qua làn da vô cùng mẫn cảm.

“Lưu Sa, không ngờ lại thấy ngươi ở đây.” Người nọ đối với thái độ hoàn toàn không để ý của Lưu Sa thoáng kinh ngạc một chút, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. Thái độ dường như rất quen thuộc, giống như bạn bè của Lưu Sa đã nhiều năm không gặp. “Trong khoảng thời gian ngươi rời đi, có một số người rất không an phận.” Gã cầm lấy chén rượu tiếp viên đưa đến. Chất lỏng trong suốt, nhẹ nhàng lắc lư chạm mặt thành ly thủy tinh. Tùy ý theo rượu lay động, hương rượu nhàn nhạt tỏa ra. Hương vị vô cùng lạnh lẽo, hệt như băng tuyết mùa đông.

Vừa rồi không có phát hiện, khi người này ngồi xuống, Chung Hạo cảm thấy gã với Lưu Sa có chút giống nhau. Không phải dung mạo, mà là thái độ nói chuyện.

“Không phải đại sự gì, ta đã thay ngươi áp chế xuống.” Gã ngừng một chút, nuốt xuống một ngụm rượu: “Ngươi sẽ không để ý đi!”

Nụ cười ẩn trong giọng nói, khóe miệng luôn nhẹ nhàng cong lên, Chung Hạo bất giác nhích sát lại gần Lưu Sa, người này, rất nguy hiểm.

“Vất vả cho ngươi.” Hành động Chung Hạo dựa vào người y khiến Lưu Sa tâm hoa nộ phóng, con ngươi vàng rực hiện lên tia mỉm cười hiếm thấy.

Người nọ cảnh giác, âm thầm đề phòng khi thấy bộ dáng này của Lưu Sa.

“Thời điểm tộc trưởng vắng mặt, ngươi đại diện cho tộc trưởng thì người trong tộc cũng tán thành.” Lưu Sa chậm rãi nói.

Bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, đầu móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt: “Hắn chính là nguyên nhân ngươi mất tích?” Đôi mắt gã chuyển hướng, dừng lại trên người Chung Hạo.

Trong nháy mắt, Chung Hạo cảm nhận được chính mình bị loài bò sát nhìn chăm chăm, ánh mắt lạnh như băng lướt qua da thịt hắn. Cơ hồ hít thở không thông.

“Người này…” Gã nheo mắt lại, khuôn mặt rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. “Dung mạo cực kỳ bình thường, dùng làm nô lệ cũng có chút miễn cưỡng.” Quan sát Chung Hạo thật lâu, dùng hết nhãn lực cũng không nhìn ra có điểm gì đặt biệt. Cho dù là yêu quái cấp thấp nhất cũng mạnh hơn hắn, trừ bỏ nô lệ, một người không có yêu lực còn có thể làm gì khác? Thế nhưng thái độ của Lưu Sa rất bất thường, vì thế gã cẩn thận suy đoán, ánh mắt dừng lại phần eo Chung Hạo.

“Chú ý lời nói của ngươi.” Âm thanh Lưu Sa vô cùng bình tỉnh, thế nhưng ánh mắt lại lạnh thấy xương. Tương phản với bộ dáng của y, động tác vuốt ve Chung Hạo lại càng ôn nhu. Bàn tay quanh quẩn trên bụng Chung Hạo không muốn rời đi: “Hắn mang trứng của ta.”

Cái gì!

Từng làm đối thủ của Lưu Sa, nam nhân luôn che dấu cảm xúc của mình rất tốt, thế nhưng nghe những lời này, miệng vẫn không tự chủ được há to. Bình tĩnh nhìn Chung Hạo, giống như muốn trừng thành một cái lỗ: “Đây là nhân loại!” Dấu chấm thang trong câu nói dường như muốn nhảy đi ra.Đúng, hắn là nhân loại, nhưng lại là một tên nhân loại không có chút năng lực nào.

Gã khẳng định điều này.

Nhưng Lưu Sa là người thế nào. Một người mang dòng máu tàn độc nhất của tổ tiên, tại sao lại chọn một người bạn đời không thể giúp ích gì cho y.

“….mang trứng của ngươi.” Những lời này cơ hồ từ kẽ răng thoát ra.

Gã có đọc một bộ sách, trong xã hội phong kiến của loài người, gia tộc vua chúa rất coi trọng huyết thống. Xà quốc phát triển song song với nhân loại, cũng bị bọn họ ảnh hưởng một chút. Tộc trưởng ngày nào còn chưa sinh ra người kế thừa, ngày đó tộc nhân còn không yên tâm. Trái lại, khả năng người dòng kế cướp lấy chính quyền sẽ nhiều hơn. Gã cùng Lưu Sa đấu tranh gay gắt như vậy chính là vì vị trí này. Năng lực, mưu kế, gã có điểm nào không bằng Lưu Sa.

Chính là vì huyết thống chết tiệt kia.

Chính thống, nhánh bên chính là khoảng cách.

“Còn chưa nói cho tộc nhân a!” Trên mặt gã đã lộ ra mỉm cười: “Nếu mẫu thân biết, không biết sẽ vui sướng thế nào!”

Để cho con người mang trứng của xà tộc, nhất định sẽ không có được dòng máu thuần khiết!

“Nhất định phải đãi tiệc lớn, trong cung đã lâu không có sự kiện nào náo nhiệt.” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Ta về trước chuẩn bị.”

Lưu Sa gật đầu, cũng không phản đối. Chung Hạo quả thực cần một nghi thức long trọng để xác định vị trí của hắn.

Được Lưu Sa cho phép, nam nhân cũng không muốn đợi một giây nào, gã ngửi được mùi máu tươi, móng tay đã đâm nát lòng bàn tay gã.

Chung Hạo so với nam nhân kia càng kinh ngạc hơn, nghe thấy câu nói của Lưu Sa, cả người liền mù mịt.

Có trứng, cái gì bảo là có trứng!

Khó có thể tưởng tượng bụng mình to ra, rồi sinh ra một cái trứng trắng bóc, sau đó từ trong trứng bò ra một con rắn nhỏ.

Hắn xoay cổ, ngỡ ngàng nhìn Lưu Sa.

Lưu Sa hôn lên môi hắn một chút: “Ngươi mang trứng của ta.” Bàn tay đặt trên bụng hắn miêu tả: “Nó sẽ ở trong cơ thể ngươi chừng bốn tháng, chờ sau khi trứng được sinh ra, ta sẽ truyền linh lực của mình cho nó.”

Đúng rồi, ngay từ lúc đầu, Lưu Sa đã nói nhất định sẽ làm mình sinh con cho y.

Sao có thể quên đi, đây là mục đích của y a!

Chung Hạo đột ngột cảm thấy thật ghê tởm, thân hình này, từ trong ra ngoài tất cả đều làm hắn cảm thấy ghê tởm. Hắn mang trứng của xà yêu!

“Tránh ra.” Miệng hắn run rẩy, âm thanh phát ra như vỡ vụn.

Lưu Sa sửng sốt một chút: “Ngươi nói gì!”

“Tránh ra.” Chung Hạo hung hăng đánh rớt tay Lưu Sa ra, cắn môi giận dữ trừng mắt nhìn y. Một chút hảo cảm mỏng manh, sau khi biết được chính mình đang mang trứng của xà yêu liền giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời, tan biến không còn sót gì.

“Ngươi dám nói thế với ta.” Lưu Sa ngồi trên cao đã lâu, bởi vì Chung Hạo là phụ thân của y chuyển thế, nên mới luôn nhẫn nhịn với hắn, thế nhưng hiện tại lại không thể chịu được hắn tỏ ra lạnh lùng. Bàn tay nâng lên, móng tay sắc bén vụt ra.

Chung Hạo co rúm thân mình lại một chút, đôi mắt đo đỏ vẫn bình tỉnh nhìn Lưu Sa.

Bàn tay đang nâng lên lại không đánh nữa, nhẹ nhàng dừng ở gò má Chung Hạo: “Ngươi không vui? Ngươi mang trứng của ta, trong bụng ngươi có đứa nhỏ thừa kế huyết mạch của chúng ta.” Y cố gắng dùng ngữ khí ôn nhu. Tin tức này đối với Chung Hạo cũng quá đột ngột, hắn nhất thời không thể chấp nhận cũng có thể hiểu được.

“Ta không muốn mang trứng của ngươi.” Chung Hạo đặt hai tay lên bụng bắt đầu dùng sức, đứng lên lui về phía sau.

Ánh mắt Lưu Sa trở nên lạnh băng chăm chú nhìn Chung Hạo.

“Nó là quái vật.” Chung Hạo cắn môi, cố chịu đựng đơn đau từ bụng truyền ra: “Không nên tồn tại, ta muốn giết nó.” Thân thể chạm vào đồ vật này nọ, phát ra một trận tiếng vang. Giống như bừng tỉnh, hắn cảm thấy chính mình phải rời khỏi nơi này. Ánh mắt Lưu Sa rất đáng sợ, y sẽ giết chết hắn.

Dưới chân giẫm phải vật gì đó, thân mình lảo đảo một chút.

Chính là trong một giây, cánh tay đã bị người khác nắm lấy.

Là Lưu Sa!

Chung Hạo liều mạng giãy dụa, tốc độ này, sức mạnh này, sao hắn có thể trốn thoát được đây?

Tuyệt vọng vì bị sức mạnh này áp đảo. Rất khó chịu, bụng giống như bị kim đâm. Thắt lưng cong xuống, bàn tay đụng một vật gì đó trên bàn liền cầm lấy, bén nhọn lại lạnh băng như muốn xé rách bàn tay hắn.

Lưu Sa nhạy bén ngửi được mùi máu tươi, nhanh chóng chụp lấy tay Chung Hạo: “Ngươi muốn tự sát.” Âm thanh y trầm thấp, quanh thân tràn ngập sát khí.

“Buông tay!” Chung Hạo đau đến mức cơ hồ không nói ra lời, cổ tay sắp cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.