Xà Quân Đùa Hậu

Chương 22





Quả nhiên nàng vẫn không nhận ra được, vừa mới bước ra khỏi Chính Điện của Xà Vương Cung, Hỏa Hà Na không ngừng liên tục nhìn nàng, còn tuyên bố mình với Tái Lạc Tư có tình cảm bạn bè rất tốt, hai người đã sống gần với nhau như hình với bóng gần một trăm năm, nếu không phải “Có người” đột nhiên tham gia vào, nhất định bọn họ có thể cùng chung sống với nhau bằng với đất trời, vĩnh viễn mãi bên nhau.
Mà cái từ “Có người” không cần nghĩ cũng biết rõ là người nào rồi.
Chân Lôi không phải là người độc ác, càng không thích mang tiếng xấu là “Người thứ ba”, bởi vì nàng là người rất khẳng khái, nên quyết định thối lui.
Chỉ là…….. Sao trong lòng lại nặng trĩu, còn có cảm giác trong lòng rất phiền muộn nữa chứ?
“Không được, ta không thể nổi giận như vậy.” Nàng không muốn lại bị lừa gạt, lại bị kiềm hãm ở nơi này mãi, cho nên đem hết dũng khí nắm vào trong lòng bàn tay của nàng. Sau khi nói lời chúc phúc cho hai người, thì Hỏa Hà Na liền ra tay trợ giúp, chỉ cho nàng cửa chính để rời đi.
Nhưng mà…….
Hỏa Hà Na vừa mới đi, nàng mới thoát ra mấy bước thì trước mặt liền xuất hiện bóng người, đột nhiên chặn lại đường đi của nàng.
“Xà Hậu, Xà Quân muốn chúng tôi mời ngài trở về.” Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tang Lịch Tư đang đứng trước mặt nhìn nàng đầy lo lắng.

Không còn biện pháp nào, lần đầu tiên chạy trốn lại bị thất bại, nhưng nàng vẫn còn có lần thứ hai cơ mà.
Trên đường nàng bị đưa về đại điện, học theo cách các diễn viên dùng để trốn thoát trong tivi hay chiếu, lấy cớ mắc tiểu để bò ra khỏi bên ngoài bằng cửa thông gió, nhưng sau đó lại thấy Hải Thanh đứng ở bên ngoài nhếch môi cười.
“Xà Hậu, đùi ngài quá nhỏ rồi, chắc không đủ dinh dưỡng, sợ rằng sẽ không thể khơi dậy niềm hứng thú trong lòng của Xà Quân đó!”
Oa! Bọn họ đều có năng lực biết trước sự việc hay sao?
“Ngài vẫn không chịu ngoan ngoãn ở lại, chẳng lẽ ngài quên Xà Quân có thể đọc được tâm tư trong lòng ngài rồi sao?” Hắn đồng tình lên tiếng, một tay giúp đỡ nàng bước xuống.
“Đúng là ta đã quên mất.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xụ xuống, tất cả hi vọng trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn. “Oa, ta nên làm gì đây!” Nàng ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầu gối, bàng hoàng khóc thút thít, cảm thấy thần may mắn đã vứt bỏ nàng mất rồi.
Nàng thực sự đã rơi trúng ma chưởng ở nơi đây rồi!
“Thật xin lỗi, thần phụng mệnh Xà Hậu, không thể để cho nàng tiếp tục ngồi đợi ở nơi này được, xin ngài nhanh chóng trở về tẩm cung!” Hải Thanh thở dài nói. Xà Quân đã cho nàng hai lần cơ hội, rốt cuộc sự tha thứ của hắn vẫn là lớn nhất.
“Không, ta không muốn trở về gặp hắn.”
“Sợ rằng chuyện này, không phải do ngài tự ý quyết định.” Cùng lúc đang nói chuyện, một ngân quang hiện xuống, bắt lấy nàng cùng Hải Thanh, Tang Lịch Tư liền thu hồi ngân quang lại, trong phút chốc liền đi tới trước cửa cung điện.
“Xà Hậu, Xà Quân đang chờ ngài ở bên trong.” Tang Lịch Tư cung kính đi tới trước truyền lời.
“Gặp hắn ư?” Không! Nàng không muốn gặp hắn đó! “Nói lại với hắn là ta có việc, nên đã đi ra ngoài rồi?” Vội vã xoay người lại, liền muốn chạy thoát ra bên ngoài ngay.
“Này, Xà Hậu…. Xà Hậu……….”
Tang Lịch Tư liều mạng gọi, Chân Lôi dùng hết sức lực xông thẳng ra ngoài………
“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên xuất hiện bức tường thịt làm nàng va vào đầu, do quáng tính nên nàng bị đánh bật lại mà ngồi xổm xuống dưới đất.
Xà Quân anh tuấn liền xuất hiện, ngang nhiên đứng ở trước mặt nàng nhìn lạnh lùng, ánh mặt nghiêm nghị của hắn cứ nhìn về phía nàng.
Nàng che lỗ mũi bị đụng đau lại, Chân Lôi ngẩng đầu lên, chẳng những lỗ mũi đỏ mà vành mắt cũng đỏ lên. “Hu….. Ngươi…… Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Không phải Tang Lịch Tư nói hắn đang ở bên trong sao? Từ lúc nào lại chạy ra bên ngoài này chứ?
Xà Quân nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bị va chạm, “Không phải ta đã ra lệnh cho ngươi vào rồi sao? Sao lại chạy ra bên ngoài chứ?”
Nghe được giọng trách cứ, Chân Lôi cúi đầu sợ hãi.
“Thật….. Thật xin lỗi.”
Thân là người ăn nhờ ở đậu, không thể nào báo ơn với người trước mặt một chữ “Không”. Chân Lôi đáng thương rủ đầu thấp xuống, dùng đỉnh đầu nhìn hắn.
Dáng vẻ hèn nhát này làm cho Xà Quân nhất thời nổi giận.
Trong suy nghĩ của hắn, Xà Hậu của hắn phải là nữ nhân xinh đẹp gan dạ mới đúng, không phải người đầy gian xảo ranh mãnh, dáng dấp hèn nhát cùng với bộ ngực thẳng tắp kia.
Hắn muốn nàng yêu hắn, chứ không phải sợ hắn.
Nhưng hắn lại chẳng có cách nào đối phó nổi với vật nhỏ vừa ngoan cố, vừa nhát gan này cả, chỉ vì nàng mà hắn cứ phải hao tâm tổn trí mãi.
“Đủ rồi, theo ta vào mau.” Hừ nhẹ một tiếng, cùng bước đi vào bên trong.
Chân Lôi cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau hắn.
Bộ dạng nàng giống như bị ăn hiếp đến nói không thành lời, giống như bị người trước mắt dùng quyền hành áp bức nàng đến không ngốc đầu lên nổi.
Cùng ở trong phòng, Tang Lịch Tư và Hải Thanh nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình, nhất trí lắc đầu.
Nhìn cảnh tượng này, trong mắt Xà Quân càng lộ thêm vẻ tức giận.
“Xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Nhìn nàng giống như đang nàng muốn khóc lên vậy.
Bất quá nàng cũng chỉ muốn chạy trốn, không muốn gả cho hắn, cũng không muốn làm người thứ ba làm hư hại đến tình cảm của người ta, vậy mà hắn cũng tức giận đến như vậy sao?
Xà Quân im lặng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng, đợi nàng tự động ngẩng đầu lên nhưng chờ rất lâu, mà nàng vẫn không chịu chủ động ngẩng đầu lên.

Không còn kiên nhẫn, bỗng chốc hắn đi tới, dùng sức nâng cằm của nàng lên, buộc nàng phải nhìn hắn, “Ta ra lệnh cho ngươi, từ nay về sau không cho phép ngươi dùng đỉnh đầu và lông mày dài đen kia hướng về phía ta, có nghe không hả?”
Bộ dạng giận dữ của hắn, làm nàng sợ hãi liền gật đầu. “Biết…… Biết rồi.”
Trời ạ! Hắn hung dữ như một Ma Quân tới từ địa ngục vậy, vừa tàn ác vừa đáng sợ.
Lần này nàng đã khẳng định, thật sự đã chọc giận hắn.
“Bây giờ hãy ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế dối diện cho ta.” Chỉ vào một cái ghế ở phía sau, liền ra lệnh.
“Vâng”, Chân Lôi nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của hắn, dùng bàn tay hút cằm của hắn ra, nhấc chân chạy vào cái ghế ngồi mà hắn đã chỉ, liền ngồi xuống ___ thoát khỏi vẻ mặt khát vọng đó, lại khiến cho Xà Quân không vui một hồi.
Chưa từng có nữ nhân nào, ước gì có thể rời khỏi hắn. Đều này đã đâm sâu vào lòng tự ái cao ngạo của hắn.
“Ngươi tới đây cho ta.” Xà Quân hạ giọng ra lệnh.
Làm sao đây? Chân Lôi nhìn mặt hắn mờ mịt, không biết vì sao tâm tính của hắn lại thay đổi thất thường như vậy chứ?
“Ta kêu ngươi tới đây, ngươi có nghe không?”
“Nghe rồi.” Mím môi chặt lại, không dám có bất kỳ dị nghị nào, chậm rãi đi tới, nhưng vẫn đứng cách ra xa hắn vài bước. “Xà Quân vĩ đại, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Nói cho ta biết, sao ngươi lại muốn chạy trốn?”
“Bởi vì ta không muốn gả cho ngươi.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Tái Lạc Tư rống lên thật to, thanh âm rống giận của hắn như muốn phá vỡ màng nhĩ của nàng vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.