Vũ Lâm
đứng dậy đi đến trước gương nhìn người mặc lễ phục màu vàng trong gương, đầu
tóc được búi cao, kết hợp với trang sức thủy tinh.Hai gò má đánh phấn hồng, môi
son kiều diễm, trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân đều đeo trang sức hình rắn nổi
bật, hai mắt nàng càng thêm sáng ngời.
Phải ăn
mặc trịnh trọng như thế không biết muốn làm gì? Nhất định có nguyên nhân cực kỳ
đặc biệt ?
Vũ Lâm
rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi:“Ta...... Ta mặc như vậy để làm gì?”
“Đợi
lát nữa cô sẽ biết.” Kha Hân Khởi kéo tay nàng đưa nàng đi đến đại sảnh.
Ngày
hôm nay bắt đầu sao? Vũ Lâm trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng khẩn trương,
thậm chí mơ hồ dự cảm bắt đầu từ giờ khắc này số mệnh cô sẽ có nhiều biến hóa!
Tuy rằng
ban ngày nhưng hành lang lại được bao trùm bởi những rèm cửa sổ nặng nề dày
cộm, tình cảnh hiện tại so với bình thường khác nhau rất lớn.
Trong
đại sảnh xanh vàng rực rỡ như đốt đèn trong đêm tối, bên trong đám đại thần
ngồi im, thị vệ đứng bên cạnh tựa hồ có chuyện gì mà thảo luận không ngớt, nhưng vừa nhìn thấy Vũ Lâm xuất hiện liền lập
tức im lặng.
Đối mặt
ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người Vũ Lâm thật sự rất khó thờ ơ, hai chân
của nàng run rẩyhai tay xoắn chặc hai mắt bối rối nhìn xung quanh, rốt cục thấy
Từ Chấn ngồi trên vương vị.
Từ Chấn
ngồi bên trong bức rèm, bóng người cao lớn đứng lên, hắn mặc lễ phục long trọng
màu đen đồ án hình rắn thoạt nhìn uy nghiêm trang trọng giống như xà vương tôn
quý.
Vũ Lâm
có chút không nhận ra hắn nhưng hắn vươn hai tay về phía cô.
Nàng
hít sâu một hơi chạy về phía trước, may mắn vẫn chưa té ngã, khi nàng đem hai
tay đặt lên tay hắn, một loại ấm áp lập tức truyền đến trong lòng nàng.
“Ta......”
Nàng mở miệng muốn hỏi cái gì rồi lại không thể mở miệng.
“Nàng
rất đẹp giống như ta nghĩ.” Trong mắt hắn ẩn núp thứ gì đó nhưng nàng chưa kịp
bắt lấy.
Hắn nắm
chặt tay nàng để cho nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, lại vịn lấy vai cô như biểu
thị công khai cô là của mình.
Chúng
thần sắc mặt trầm xuống, Lâm Minh Hiên là người đầu tiên mở miệng nói:“Đại
vương, hành động này rốt cuộc có hàm nghĩa gì?”
“Các
ngươi đều nhìn thấy rất rõ, vòng cổ trên cổ nàng chính là vật tượng trưng cho
xà vương và xà hậu.”
Lời Từ
Chấn vừa bật ra không chỉ chúng thần ngạc nhiên, ngay cả Vũ Lâm cũng cảm giác
thật kinh ngạc.
Ý của
hắn...... Ý của hắn chẳng lẽ là...... hắn muốn lập nàng làm xà hậu? Không phải
nữ nô mà là hoàng hậu!
Nàng
không cho phép mình suy nghĩ lung tung, rồi lại không thể phủ nhận chuyện bản
thân nghe được.
Lâm
Minh Hiên lập tức phản ứng:“Thỉnh Đại vương tam tư, xà thần cùng người phàm
không thể kết hợp !”
“Nàng
thông qua các loại khảo nghiệm các ngươi đều thấy, không phải sao?” Từ Chấn trầm giọng trả lời.
Khảo
nghiệm? Công việc kỳ lạ ban đêm là khảo nghiệm dành cho nàng sao? Vũ Lâm nhìn
hắn anh khí mười phần rốt cục hiểu tất cả những gì hắn bắt nàng làm, nhưng...... tại sao sao? Tại sao lại là nàng?
“Tuy
như thế nhưng chính bởi vì cô ta Đại vương không thấy được ánh mặt trời mười
năm, chuyện này đáng giá sao?”
Lâm
Minh Hiên thật sự nhịn không được nói ra cảm nhận trong lòng.
Không
thấy mặt trời? Vì nàng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vũ Lâm cảm thấy Từ Chấn
nắm thật chặt tay nàng, tựa hồ ám chỉ không cho nàng mở miệng vào giờ khắc này.
“Ta cho
rằng đáng giá thì đáng giá!” Từ Chấn kiên quyết khẳng định.
Lâm
Minh Hiên cắn răng còn muốn nói tiếp nhưng Kha Hân Khởi đã chen vào, “Đại
vương, ý của ngài chúng tôi đều rất rõ nhưng giải linh còn tu hệ linh nhân, nếu
không tính rõ ràng ân oán tộc nhân bộ tộc xà thần khó có thể tâm phục khẩu
phục, mong Đại vương tam tư.”
“Là ta
muốn kết hôn chứ không phải các ngươi!” Từ Chấn đưa tay ôm Vũ Lâm vào
trong ngực dùng sức mạnh đến nàng phải hít sâu một hơi.
“Chẳng
lẽ Đại vương muốn cả đời phải chịu hành hạ kiểu này sao? Chẳng lẽ Đại vương
thật sự muốn lấy nương tử là cừu nhân của bộ tộc xà thần sao?” Lâm Minh Hiên
rốt cục hết kiên nhẫn nhịn không được nói ra lời nói nặng.
Lấy
nàng? Hành hạ? Cừu nhân? Từ chữ đối với Vũ Lâm đều là câu đố không giải được
nhưng vào lúc này sẽ không ai trả lời nàng.
Từ Chấn
thoáng cái đứng lên, trên mặt tràn ngập tia giận giữ, “Cái gì cũng không cần
quan tâm! Nếu nàng đã giết ta một lần thì phải sinh con nối dòng cho ta, đây là nàng thiếu ta cũng là trả thù của ta, các
ngươi ai cũng không được xen vào!”
Nàng
từng giết hắn? Trời ạ! Làm sao có thể? Giữa bọn họ không giống như có thâm cừu
đại hận?
Vũ Lâm
trừng mắt nhìn không hiểu ý hắn nói.
“Đại
vương , xin bớt giận!” Trưởng lão Nhan Thán Sinh mở miệng nói:“Bọn thần không
phải không biết tâm ý của Đại vương, nhưng mọi chuyện cũng cần phải giải quyết
rõ ràng, không phải Đại vương khư khư cố chấp là có thể hóa giải!”
“Đủ
rồi! Ta gọi các người đến không phải là trưng cầu ý kiến các ngươi, ta chỉ muốn
nói cho các ngươi biết ta muốn cô gái này, nếu các người không xưng cô ấy là xà
hậu thì cũng không cần gọi ta là xà vương!”
Chúng
thần cúi đầu không nói, mà Vũ Lâm vẫn còn vây trong kinh ngạc, Từ Chấn đột
nhiên ôm ngang nàng lên, ánh mắt quét qua mọi người“Việc này không cần
bàn lại, dù sao ta nhất định phải lập Mạc Vũ Lâm làm xà hậu!”
Không
đợi bất kỳ hưởng ứng, Từ Chấn ở trước mắt mọi người ôm cô rời khỏi đại sảnh,
xoải bước đi về phía tẩm phòng.
Trong
cái nhìn chăm chú của mọi người bọn họ rốt cục rời xa hiện trường biến mất ở
một dãy hành lang khác.
Vào
trong phòng Từ Chấn đá mạnh lên cửa, thả nàng xuống trên mặt giường lớn.
Xà
vương gấm vẫn xinh đẹp, rèm cửa sổ vây quanh khiến căn phòng càng thêm u ám,
trong đôi mắt màu bạc phun ra tia sáng rực như lửa thoạt nhìn quỷ dị dọa người.
“Ngài......
những lời ngài vừa nói…là có ý gì?” Vũ Lâm quyết phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Hắn
ngồi xổm trước mặt nàng, hai tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng“Ý của ta
rất rõ, nàng là người của ta là vương hậu của ta, nàng phải sinh con nối dòng
cho ta.”
“Nhưng
ta...... ta......” Trời ạ! Nào có người nói gì bắt người khác phải làm theo đó?
Hắn dường như cũng không muốn hỏi ý kiến của nàng! Tuy rằng người của nàng đã
cho hắn, nhưng nàng còn chưa hiểu lòng hắn?
“Không
cho phép nói không, nếu không ta sẽ ăn nàng!”