Hội
nghị mở một ngày một đêm, chúng thần vẫn không chịu khuất phục.
Từ Chấn
nắm tay dùng sức đánh vào trên bàn, cả đại sảnh cơ hồ rung chuyển, nhưng vẻ mặt
giận giữ của hắn lại không thể thay đổi tâm ý mọi người.?
Lần này
các đại thần tựa hồ quyết tâm dù gặp phải họa sát thân cũng không tiếc.
Dù nói
thế nào cũng không thể để một nữ tử phàm trần trở thành xà hậu, huống chi cô ta
lại là cừu nhân suốt mười năm qua của bộ tộc xà thần.
“Các
ngươi thật to gan!” Trên mặt Từ Chấn phủ một tầng sương lạnh, tức giận đã đến
cực hạn.
“Vương,
chuyện ngài vừa nói, chúng tôi thật sự không thể đồng ý yêu cầu của ngài! Tuy
rằng Mạc Vũ Lâm thông qua rất nhiều khảo nghiệm, nhưng nàng ta đã hủy đi thân
rắn của ngài đáng lý phải chết, làm sao để nàng ngồi lên ghế xà hậu tôn quý?”
“Muốn
thành xà hậu còn phải thông qua khảo nghiệm chân ái, chúng tôi cũng hoài nghi
nàng có yêu xà vương ngài hay không.”
“Trong
bộ tộc xà thần còn có rất nhiều nữ tử, tại sao xà vương ngài nhất định phải
chọn cô ta?”
“Nghĩ
đến xà vương ngày sau còn phải chịu nổi khổ không thấy ánh mặt trời, chúng tôi
thật không thể chấp nhận cô ấy trở thành xà hậu!”
“Thỉnh
ngài tam tư, hôn nhân không có mọi người chúc phúc sẽ không hạnh phúc !”
Quần
thần tận tình khuyên bảo, khuyên gỉai không ngừng, Từ Chấn nghe nghe những lời
nghịch ý rốt cục không thể kiềm chế lửa giận, một quyền đánh gãy chiếc bàn,
đứng lên đi ra ngoài cửa.
Bọn họ
không hiểu, bọn họ đều không hiểu, không có ai hiểu một khắc vận mệnh hắn thay
đổi, nó đáng sợ chấn động thế nào, rồi lại vô lực vãn hồi tình cảm mình giao
ra.
Mười
năm, hắn đợi chờ mười năm, là vì cái gì?Luật lệ là cái gì? Hiện tại bảo hắn làm
sao tiếp nhận kháng cự hay cản trở?
“Vương,
xin dừng bước! Xin nghe thần góp lời!”
“Vương,
phàm nhân cùng xà thần không thể kết hợp, đây là ý trời!”
Từ Chấn
không nghe được bọn họ nói bởi vì hắn đã đi xa.
…………
Ngày
đêm đã bị đảo ngược, Vũ Lâm phân không ra giờ phút này ban ngày hay ban đêm,
chỉ có tiểu kim xà làm bạn với nàng, cùng nàng trải qua mỗi một khắc yên tĩnh..
Kéo ra
rèm cửa sổ, cửa sổ đã bị ghim vài tấm ván gỗ, ngay cả một tia sáng mặt trời
cũng không có, điều này khiến Vũ Lâm cảm thấy vô cùng chán nản.
Chẳng
lẽ nàng thật sự không thể ra ngoài ánh sáng mặt trời nữa sao? Nàng rất lưu
luyến được ánh mặt trời sưởi ấm!Tất cả làm cho nàng có loại cảm giác bất lực.
Vì thế
nàng đem cái khay bạc cố hết sức đánh vỡ cửa sổ, kết quả cố hết công sức cuối
cùng chỉ vỡ được một góc nho nhỏ, mơ hồ có ánh sáng nhạt len lỏi vào phòng.
Đối với
nàng lúc này mà nói đã là hạnh phúc lớn nhất.
“Hiazzz!”
Nàng thở dài một hơi.
“Cô
nương đáng yêu!Cô đang làm gì ở đấy?”
Đột
nhiên một giọng nói trong trẻo truyền đến tựa hồ có chút quen thuộc, Vũ Lâm từ
cái lỗ nhỏ nhìn ra, đúng là Từ Nhạc đã nhiều ngày không gặp.
“Không
nhận ra ta sao? Ta là đệ đệ đáng sợ này!” Từ Nhạc đứng dưới lầu ngoắc tay về
phía nàng.
“Ngài......”
Lần nữa nhìn thấy hắn khiến Vũ Lâm có loại cảm giác ấm áp, ít nhất thế giới này
không hoàn toàn u ám, “Huynh khỏe chứ?”
“Ta tốt
lắm! Nhưng mà nàng thoạt nhìn thật không tốt!” Từ Nhạc nhìn trái phả xung
quanh, vẻ mặt tò mò, “Tại sao ta chỉ mới đi vài ngài, mọi người trong cung đều mất tích ? Cửa sổ phòng
cô lại bị ghim vài tấm gỗ?”
“Bọn họ
có thể...... đi họp! Bởi vì huynh trưởng Từ Chấn của cậu khăng khăng muốn lấy
ta, nhưng dường như các đại thần không chịu, bọn họ còn cãi vã” Vũ Lâm cau mày
giải thích.
“À!
Huynh ta thật sự quyết tâm!” Từ Nhạc hiểu một vấn đề, “Nhưng huynh ấy đóng đi
ngoài cửa sổ làm gì? Sợ nàng chạy phải không?”
Từ Nhạc
không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói bừa thế nhưng lại được kết quả chính
xác, Vũ Lâm cũng dùng thở dài để hưởng ứng.
“Không
thể nào!” Từ Nhạc mở to hai mắt nhìn“Huynh ấy bá đạo như vậy sao, người ta
không muốn gã cho hắn cũng không được, lại còn nhốt người ta ở nơi không thấy
được ánh sáng mặt trời!”
“Ta......
Ta phải làm thế nào đây?” Thương hắn cũng không được, gả hắn cũng không được
chỉ vì đây là một hôn lễ báo thù.
Vũ Lâm
nói ai oán đến cực điểm, người ta nghe xong không khỏi đau lòng, Từ Nhạc nhịn
không được hỏi:“Bây giờ ta hỏi thẳng, nàng...... chẳng lẽ không thích đại ca
của ta?”
“Hắn
nói...... Hắn hận ta, bảo ta làm sao yêu hắn?” Hốc mắt nàng nóng lên,
nước mắt tựa hồ sẽ tràn ra ngoài.
Từ Nhạc
vốn là người hiền lành, hiện tại nhìn thấy giai nhân gặp nạn đương nhiên khẳng
khái phó nghĩa, cho dù đối địch cùng đại ca cũng không tiếc.
“Đừng
khổ sở, có ta ở đây ta nhất định sẽ giúp nàng!”
Từ Nhạc
vỗ ngực cam đoan, Vũ Lâm lại lắc lắc đầu“Cám ơn huynh đã quan tâm ta,
nhưng...... vô dụng, hắn sẽ không để ta đi .”
“Nàng
hãy nghe ta nói, chúng ta không làm trực tiếp mà sẽ làm âm thầm!” Huynh đệ cũng
không phải là làm không, Từ Nhạc tự nhận rất hiểu Từ Chấn, hiện giờ chỉ có thể
tập kích bất ngờ mới có thể chiến thắng.
“Âm
thầm?” Vũ Lâm không hiểu hỏi.
“Chúng
ta hiện tại nên án binh bất động, nàng trước phải lấy được tín nhiệm của đại ca
ta, đừng để huynh ấy cảnh giác nàng, sau đó đợi có cơ hội tốt ta sẽ tới cứu
nàng!”
“Chỉ sợ
rất khó, ta căn bản không có cách lấy lòng hắn.” Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng vô
cùng sắc bén của Từ Chấn, đã khiến
chân nàng nhũn ra .
Từ Nhạc
tiếp tục dùng miệng lưỡi cổ động“Có thể, trừ cách này ra không còn cách khác,
nàng nhất định phải làm theo lời ta, ta mới có thể giúp nàng thoát khỏi nơi
đây! Bằng không bị buộc làm tân nương sẽ rất đáng thương !”
“Nhưng......
như vậy huynh sẽ rất khó xử, ta không muốn huynh đệ hai người trở mặt thành
thù.” Vũ Lâm còn đang do dự, nàng thậm chí không xác định bản thân muốn rời đi
hay không, trong lòng nàng thật sự mâu thuẫn cực kỳ.
Khóe
mắt Từ Nhạc liếc thấy bóng người đi đến, nhanh miệng nói:“Có người đến ta đi
trước một bước, nhớ kỹ trước làm cho đại ca của ta lơi lỏng cảnh giác, ta nhất
định sẽ đến tìm nàng!”
Vũ Lâm
còn chưa kịp trả lời, Từ Nhạc đã nhanh như chớp biến mất chỗ rẽ.
Sau đó
nàng nghe thấy được một trận tiếng bước chân trầm ổn, cửa phòng khóa chặc bỗng
bị mở ra.