Từ Chấn
cùng Vũ Lâm đi dọc theo hành lang dài, bốn phía im lặng chỉ còn tiếng bước
chân.
Ngoài
màn che dày cộm, mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh trăng đã mọc lên phía Đông,
ban đêm đến sức mạnh Từ Chấn mạnh hơn cơ hồ kéo Vũ Lâm đi, hoàn toàn không để ý
nàng có theo kịp tốc độ của hắn hay không.
Đây......
Đây là cách hắn yêu nàng sao? Vũ Lâm trong lòng buồn bực nghĩ, nàng bắt đầu
hoài nghi lời Kha Hân Khởi từng nói.
Vào
phòng hắn lập tức kéo nàng đến bên giường, Vũ Lâm bị ép đến trên giường, trong
khoảng thời gian ngắn có chút không thở nổi.
“Nàng......
Nàng......” Từ Chấn hiếm khi nói không ra lời.
“Ta thế
nào?” Vũ Lâm mở to mắt to hỏi.
“Nàng
thật sự thích...... Từ Nhạc?” Hắn hỏi có chút lo lắng bất an.
Vũ Lâm
chần chờ một hồi lâu mới xác định bản thân đã nghe được câu gì, chẳng lẽ......
Chẳng lẽ Từ Chấn đang ghen sao? Nếu không phải tại sao trong mắt lại có nồng
đậm sầu lo cùng khẩn trương?
Nàng
nên trả lời thế nào đây? Trả lời để hắn hài lòng? Hay chọc hắn tức? Hoặc......
Trêu đùa hắn một chút?
Nàng ho
khan một tiếng, thái độ mập mờ nói:“Ở phương diện nào đó mà nói thiếp rất thích
huynh ấy.”
Từ Chấn
lồng ngực vì hô hấp dồn dập mà nhanh chóng phập phồng, sắc mặt trầm xuống, “Rốt
cuộc thích bao nhiêu?”
Nhìn
phản ứng rõ ràng của hắn Vũ Lâm dường như muốn bật cười, nhưng nàng biết làm
vậy hắn sẽ giở giọng, cho nên nàng chỉ có thể ráng nhịn xuống.
“Thiếp......
chỉ xem hắn như bạn thôi, bởi vì hắn rất có nghĩa khí chỉ vậy mà thôi.” Nàng
thẳng thắn nói.
“Chỉ
vậy thôi?” Từ Chấn cau mày đương nhiên có nghi vấn.
“Thật!
Thiếp chỉ có loại cảm giác này với hắn.” Nàng lại nhắc .
Nhìn
hai tròng mắt trong suốt hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, “Như vậy...... còn
ta thì sao? Nàng có cảm giác gì với ta?”
Hắn......
Cũng rất thích đặt câu hỏi a! Nàng phát hiện bệnh cũ của nàng tựa hồ lây sang
trên người hắn, bất quá vấn đề này thật sự quá khó khăn, hơn nữa nàng còn chưa
xác định được hắn thế nào, bảo nàng làm sao trả lời?
“Ta
không biết.” Nàng trả lời mơ hồ ánh mắt nhìn về phía hắn.
Hắn
đương nhiên không dễ bỏ qua“Ta muốn nàng nói! Nàng phải nói cho ta biết!”
“Chàng
hỏi việc này...... làm gì? Dù sao ta đã gả cho chàng, chàng cũng đã đạt được
mục đích không phải sao? Cần gì quản cảm giác ta đối với chàng?” Vũ Lâm không
biết lấy dũng khí ở đâu dám nói ra một tràng chống đối hắn.
Từ Chấn
đang sửng sốt không biết nói gì chống đỡ.
Vũ Lâm
nhìn ánh mắt tổn thương của hắn ngược lại trong lòng mềm hơn, thật ra nàng đã
đại khái đoán được chuyện gì, nhưng lại không thể khẳng định, ai bảo hắn quật
cường không chịu nói rõ với nàng?
Bên
trong chuyển sang yên tĩnh chỉ có hô hấp nặng nề của hắn.
Trong
lòng nàng cũng tràn đầy cảm xúc làm cho nàng sắp chịu không nổi, vì thế nàng
lần đầu tiên không có ý khác vươn tay vuốt ve mặt hắn, chủ động hôn nhẹ lên môi
hắn.
Từ Chấn
lại kinh ngạc không nhúc nhích để mặc nàng hôn môi.
“Tại
sao...... Hôn ta?” Hắn ấp úng hỏi.
“Muốn
hôn chàng thì hôn thôi!” Nàng trả lời mặt có chút đỏ, khóe môi hơi cong lên
không để cho hắn nhìn thấu lòng mình, quyết định bảo trì một chút cảm giác thần
bí!
“Nàng
rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì?” Hắn dùng lực mạnh nắm lên tay nàng.
“Đừng,
đau quá!” Nàng kháng nghị nói.
Hắn hôn
lên cổ tay nàng, rầu rĩ nói:“Nàng đau tay nhưng ta đau lòng.”
Đồ
ngốc! Hai đồ ngốc đáng yêu! Nghe được lời này của hắn trong lòng nàng hiểu rõ
tất cả, vì thế nàng mỉm cười, cởi bỏ nút áo trước ngực hắn, cúi đầu hôn lên
lồng ngực hắn, chổ này có đau không?”
Động
tác trêu chọc, giọng nói mập mờ, Vũ
Lâm chưa từng biểu hiện như vậy trước mặt hắn, điều này khiến hắn giật mình
không biết phản ứng thế nào cho phải.
“Tại
sao làm vậy với ta?Nàng lại muốn gạt ta?” Hắn nổi lên cảnh giác.
“Chàng
nói đi?” Bàn tay nhỏ bé của nàng tiếp tục bận rộn, đầu tiên cởi bỏ áo hắn, tiếp
theo là đai lưng cùng quần dài, còn có cặp giày rất khó cỡi.
“Nàng
cho rằng mình đang làm gì?” Trong giọng nói hắn đang đè nén thứ gì đó nhưng
không phải tức giận.
“Thiếp
muốn nhìn xem chàng còn đau chỗ nào, để chữa thương cho chàng!” Nàng ra vẻ khờ
dại nói.
“Tiểu
lừa đảo, đừng mơ lại gạt ta, lần này không dễ dàng như vậy !” Hắn đã đến tình
trạng không biết phản ứng ra sao cho phải, chỉ có thể dùng tức giận giả bộ tất
cả.
Trong
nháy mắt Vũ Lâm tựa hồ hiểu người nam nhân trước mắt, điều này làm cho nàng đau
lòng.
Thật ra
hắn rất đơn giản, rất đơn thuần, chẳng qua hắn quen dùng thái độ phức tạp thần
bí che dấu chính mình, mới làm nàng không hiểu được hắn.
Nàng
vòng một vòng lớn rốt cuộc trở lại trong ngực hắn, đó có lẽ là vận mệnh!
“Thiếp
yêu chàng.” Nàng ôm chặt cổ hắn, ở bên
tai hắn nỉ non.
“Cái
gì?” Từ Chấn hoàn toàn ngây dại.
Nhà đầu
điềm đạm đáng yêu có khi cực đoan quật cường, không ngừng tra tấn hắn mười năm,
làm hại hắn chịu giày vò ngày đêm, nhưng một khắc này nàng đột nhiên nói yêu
hắn?
“Thiếp
yêu chàng, thiếp rất yêu chàng, thiếp thực sự rất yêu chàng.”
Nàng
nói nhỏ nhẹ truyền vào trong lỗ tai hắn, không ... quản tất cả sợ hãi, do dự,
lo lắng, dù sao nàng yêu hắn.
Khi
nàng nói ra lời thật lòng, nàng cảm giác được toàn thân đều nhẹ bỗng, có lẽ bởi
vì lưng nàng đã đeo bí mật này quá lâu! Dẹp tất cả rụt rè cùng sầu lo, nàng chỉ
muốn thẳng thắng nói rõ lòng mình.
“Nàng......
Ngươi điên rồi? Nàng lại hạ chú ngữ với ta?” Từ Chấn nâng lên mặt nàng, bàn tay
to có chút run rẩy, những lời này đối với hắn giống như chú ngữ thần kỳ.
“Là
chàng hạ chú ngữ với thiếp, là chàng biến thiếp thành như vậy.” Nàng nhìn chăm
chú vào con ngươi màu bạc.
“Trời
ạ......” Hắn thoáng chốc cảm thấy thật sự khó thở“Điều này sao có thể?”
“Đừng
nói nữa, thiếp sẽ làm chàng tin .” Nàng hôn lên môi hắn, bắt đầu ngượng ngùng
dịu dàng thăm dò.
Không
tốn nhiều thời gian, nàng đã phát hiện bản thân có lực ảnh hưởng với hắn, bởi
vì hắn lập tức tim đập dồn dập, ngực kéo căng, toàn thân hưng phấn .
Từ Chấn
rất nhanh rơi vào trong cơn lốc ngọt ngào, hắn căn bản bất lực! Chỉ có thể nghe
theo môi nàng, bàn tay nhỏ bé của nàng, đem tất cả của mình giao cho nàng.
“Đủ!
Đừng đùa lửa!” Từ trong cổ hắn bật ra từ này.
“Nhưng…….
Rất vui!” Nàng nói vô tội cực kỳ.
“Muốn
chơi thì cùng nhau chơi đi!” Hắn xoay người nằm phủ trên người nàng.
“A......
Không cần!”
Đêm
nay, đêm tân hôn, cả gian phòng ấm áp, nhất thời chuyển sang kích tình nóng
bỏng
…………
“Nói
lại lần nữa xem!”
“Thiếp......
Thiếp yêu chàng......”
“Nói
lại lần nữa xem! Ta nghe bao nhiêu cũng không đủ!”
Giờ
phút này Từ Chấn đặt Vũ Lâm nằm trên người, từ sau lưng qua lại ra vào trong cơ
thể của nàng, đôi môi mút lấy vành tai của nàng, yêu cầu nàng một lần lại một
lần nói nàng yêu hắn.
“Người
ta...... Nói rất nhiều lần ......” Vũ Lâm thở dốc không thôi, làm gì còn lực
nói lại lần nữa.
“Ta
muốn nghe, ta muốn nghe đôi môi nhỏ nhắn nói ra, ta muốn nghe nàng nói!” Hắn
đem mồ hôi nóng bỏng trên người mình bôi lên người nàng, tạo thành cảm giác
trơn trượt nóng hổi, sau đó vuốt ve trên dưới nơi mẫn cảm của nàng.
“Đừng
gì?” Hắn xâm nhập vào trong cơ thể bất động, hai tay lại tìm mọi cách trêu đùa
dẫn đến nàng thở gấp liên tục, hai gò đỏ hồng.
“Chịu
thua...... xin chàng, thiếp chịu thua......” Nàng thử cự tuyệt cảm giác khoái
hoạt, bởi vì đầu nàng rất choáng váng, sắp không biết mình là ai
Nhìn
đôi môi đỏ mộng hé mở, mái tóc dao động, hình ảnh mê người như thế hắn làm sao
có thể nói ngừng là ngừng? Bởi vậy hắn thả chậm động tác, để cho nàng chậm rãi
cảm nhận cơn sóng tình.