Nhất
định là Từ Chấn muốn dẫn nàng đi, nhất định là vậy!
Miệng
nàng cong lên mang theo nụ cười đợi vận mệnh an bài.
Nụ hôn
càng lúc càng sâu Vũ Lâm nhắm lại mắt, để mặc nụ hôn này kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng
một đôi cánh tay cứng rắn xoay mình vòng lên bả vai của nàng, một lòng ngực
cường tráng ôm lấy cơ thể nàng, đây...... đây chính là thân rắn của Từ Chấn
sao? Không phải là ảo giác của nàng chứ?
Nàng mở
mắt ra trước mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng nàng đụng đến thật sự là một thân
thể ấm áp, đôi môi hôn nàng cũng rất quen thuộc, có lẽ đây là nhân từ cuối cùng
ông trời dành cho nàng! Để cho nàng có được loại cảm giác này.
Đúng
vậy, ôm nàng là một nam nhân, là nam nhân nàng yêu_Từ Chấn
“Chấn?
Là chàng sao?” Nàng sững sờ hỏi.
Từ Chấn
nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, “Ngoại trừ ta còn ai vào
đây?”
“Nhưng......
Nhưng tại sao như thế?” Mặc dù vui vẻ ập đến nàng vẫn khắc chế không được tò
mò.
“Bởi vì
nước mắt của nàng để cho thân rắn của ta sống lại, hình người của ta đương
nhiên cũng không sợ ánh mặt trời chiếu, tự nhiên tỉnh lại.” Hắn xoa xoa hai má
nàng.
“Nước
mắt của ta?” Nàng vẫn không hiểu.
“Thân
rắn của ta bị chôn dưới mặt đất nhưng chưa tắt thở nên vẫn tồn tại, nhưng nhiệt
độ cơ thể quá thấp nên không thể tỉnh , đều do nàng rơi nhiều nước mắt mới làm
cho ta có hội thức tỉnh lại.”
“Trời
ạ......”
Vũ Lâm
không thể tin nổi hạnh phúc hiện tại, trước một khắc nàng nghĩ đến bản thân sẽ
theo hắn tan thành mây khói, nhưng hiện tại lại như xuất hiện kỳ tích thấy hắn
sống lại, bảo nàng sao không vừa khóc vừa cười?
“Đừng
khóc, ta không muốn nàng khóc.” Hắn hôn lên nước mắt của nàng“Từ hôm nay trở
đi, ta cũng không cho phép nàng khóc.”
“Chấn......
Chấn......” Nàng lúc này mới khẳng định tất cả đều là thật sự, làm cho nàng
càng thêm khắc chế không được nghẹn ngào nức nở, trong cổ họng dâng lên vui vẻ
làm cho nàng nhất thời không thể tiếp nhận.
Từ Chấn
ôm nàng, vỗ về nàng, để nàng phát tiết tất cả kích động trong lòng, thẳng đến
nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
“Khỏe
hơn chút nào chưa? Vương hậu của ta.” Hắn thấp giọng hỏi bên tai nàng.
Nghe
được hai chữ “Vương hậu”, hai má của nàng không khỏi đỏ bừng “Ta...... Ta không
tư cách làm vương hậu của chàng.”
“Trừ
nàng ra còn ai có thể?” Hắn nói xong liền nâng tay nàng lên, giúp nàng đeo
chiếc nhẫn luyện từ rắn, “Nàng muốn cự tuyệt cũng không kịp, chiếc nhẫn này đeo
vào sẽ không cách nào gỡ ra.”
Nhìn
chiếc nhẫn xinh đẹp, nàng không khỏi nín thở, “Nhưng….nhưng...... Ta hại chết
chàng hai lần, hơn nữa...... bọn họ đều ghét ta......”
“Là
nàng làm cho ta chết đi, rồi làm cho ta sống lại, chỉ có nàng mới để cho ta như
thế, cho nên nàng nhất định là vương hậu của ta.” Hắn nửa quỳ xuống, hôn lên
chiếc nhẫn đeo trên tay nàng.
Vũ Lâm
cảm thấy được lòng đầy cảm động, lập tức muốn đồng ý với hắn, rồi lại bắt buộc
chính mình nói:“Bọn họ không phải đều phản đối sao? Ta không hy vọng các ngươi
lại cãi nhau.”
“Phản
đối?” Từ Chấn mỉm cười“Làm sao có thể? Bọn họ tất cả đều tán thành vô cùng
nha!”
“Hả?”
Vũ Lâm nhíu mày càng thêm mơ màng .
Từ Chấn
vung tay áo chỉ thấy sau lưng nổi lên một làn sương trắng, tiếp theo xuất hiện
bóng dáng mấy đại thần, chính là Nhan Thán Sinh, Lâm Minh Hiên, Kha Hân Khởi cùng đám người Từ Nhạc, đều cùng
nhau cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Các
ngươi...... Các ngươi tại sao lại quỳ?” Vũ Lâm bối rối nói, đưa tay muốn kéo
bọn họ.
“Bọn
thần khấu kiến xà vương! Xà hậu!” Mọi người cùng kêu lên .
Xà
vương? Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Chấn, Xà
hậu? Nàng kinh ngạc chỉ vào chính mình.
Từ Chấn
gật gật đầu, “Nàng đã thông qua tất cả khảo nghiệm được mọi người khẳng định,
từ giờ trở đi nàng chính là vương hậu của xà vương quốc, đã hiểu chưa?”
“Ta......
Ta thật sự có thể ?” Nàng vẫn không dám tin.
Kha Hân
Khởi lại cười nói:“Không ai so với cô nương thích hợp với xà vương, từ năm tám
tuổi xà vương đã thích cô nương, cho nên mới bò lên mình cô, lén hôn cô!”
Lâm
Minh Hiên liền nói:“Kết quả lúc trước làm cho chúng ta nhức óc, may mà mọi
chuyện tốt đẹp.”
Nhan
Thán Sinh cũng nói:“Duyên phận muốn trốn cũng trốn không được, nên đến với
nhau.”
Từ Nhạc
thì cười hì hì“Cuối cùng thành toàn đoạn nhân duyên này, mọi người thật sự bị
các ngươi khiến mệt muốn chết rồi!”
Vũ Lâm
chần chờ nhìn Từ Chấn“Ta có phải đang nằm mộng?”
Hắn ôm
nàng vào trong ngực, thật chặt thật chặt“Còn dám hoài nghi? Trở về sẽ cử hành
hôn lễ, ngàn vạn đừng nói với ta nàng chỉ đang nằm mộng!”
Vũ Lâm
hai má đỏ lên, mọi người đều cười, trong từng đợt sương trắng ẩn hiện tất cả
bọn họ đều bay lên trời, về tới xà vương quốc ngàn năm trong truyền thuyết.
………..
Hôm
sau, miếu xà vương .
Hai vợ
chồng Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân lại đến miếu dâng hương cầu phúc cho
nữ nhi.
“Xà vương,
cầu ngài đại phát phát từ bi để Vũ Lâm chúng tôi có cuộc sống tốt.” Quách Thục
Quân quỳ gối trước miếu thần, thấp giọng
cầu khẩn .
Mạc Chí
Hoành từ trong túi xách lấy ra tế phẩm, từng cái từng cái đặt lên bàn, đột
nhiên lúc đó ông cảm thấy được cảnh tượng trước mắt có chút không thích hợp, tựa hồ nhiều hơn bình thường.
“Bạn
già, có phải ta hoa mắt hay không ? Tại sao lại có thêm một pho tượng thần?”
Quách
Thục Quân đem nhang cắm vào trong lư hương, “Ông đang nói chuyện gì?”
Mạc Chí
Hoành càng nhìn càng khẳng định “Bà nhìn thử xem, vốn là sáu pho tượng thần?
Lúc này lại biến thành bảy tượng thần !”
“Ừm!Là
thật!” Quách Thục Quân tỉ mỉ đếm số, “Nhiều hơn một pho tượng!”
“Là một
pho tượng nữ thần!Tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng ngày hôm qua
không có .”
Quách
Thục Quân cùng Mạc Chí Hoành cẩn thận nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn ra nguyên
nhân, rồi sau đó hai người đột nhiên kinh ngạc, trợn to mắt nhìn lẫn nhau.
“Ta
không phải nhìn lầm chứ?”
“Nhưng......
hình như là sự thật......”
“Thật
sự là Vũ Lâm chúng ta !”
“Trời
ạ!”
Hai vợ
chồng lập tức quỳ xuống liên tiếp dập đầu vài cái, “Đa tạ thần linh phù hộ, đa
tạ xà vương thiên ân, để Vũ Lâm chúng ta sống thật tốt!”
Vợ
chồng Mạc gia cao hứng vô cùng cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, sợ rằng
người ta cho mình là kẻ điên, nhưng sâu trong lòng bọn họ tin tưởng nữ nhi Vũ
Lâm đang sống cuộc sống rất tốt ở xà quốc!
Trong
điện thần, ánh mắt xà vương cùng xà hậu tràn đầy thâm tình, hai tay nắm chặt
nhau vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.