Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 6



Trong miếu một mảnh tối đen, Vũ Lâm giơ tay lên không thấy được năm ngón.

Mặc dù kích động bất an nhưng nàng chỉ có thể đứng tại chỗ tĩnh tâm chờ đợi chuyện xảy ra kế tiếp.

Ánh sáng nhạt hiện rõ, nàng dần dần thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ngoài dự liệu chính là trong miếu xà vương lại có một sơn động, hơn nữa sơn động này giống như xuất hiện trong giấc mộng của nàng!

“Đây...... Sao lại thế này ?” Nàng không khỏi tự hỏi mình.

Tại khoảnh khắc hoảng hốt giống như có ánh mắt dán trên lưng nàng, làm cả người nàng run lên cảm giác có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.

“Ta rốt cuộc đợi được nàng .” Một giọng trầm thấp vang lên.

Là nam tử kia!Vũ Lâm không nghe lầm đó là giọng nói xuất hiện trong mộng nàng suốt mười năm!

Nàng muốn quay đầu nhìn rõ nhưng thân thể của nàng lại cứng ngắc khó có thể nhúc nhích, thẳng đến nàng cảm giác được nam tử kia đến gần, dùng đôi tay cường tráng ôm lấy cô.

Vòng ôm vẫn rất kiên cố ấm áp nhưng nàng biết đây không phải mộng mà là sự thật trăm phần trăm!

“Theo ta đi.” Giọng vô cùng uy nghiêm y như trong mộng.

“Chàng...... chàng là ai?” Nàng cũng giống trong mộng run rẩy hỏi.

Bốn phía tối đen nàng vẫn thấy không rõ khuôn mặt hắn, nên chỉ có thể nắm chặt ống tay áo của hắn, nghe giọng hắn vang bên tai, “Nàng không cần hỏi ta là ai, tóm lại nàng là người của ta.”

Vũ Lâm nhíu mày chẳng lẽ hắn chính là xà vương? Chẳng lẽ nàng chính là tế phẩm của hắn? Sau khi tỉnh mộng hắn sẽ buốt vào bụng sao?

Nếu thật sự như vậy, tại sao khi nàng dựa vào trong ngực hắn nàng lại không thấy sợ hãi nha?

Nàng đưa tay ôm cổ hắn, hai người dần dần đi vào sơn động, ánh sáng mỏng manh biến mất ở lối vào lại khôi phục hoàn toàn một mảnh tối đen.

“Chàng muốn đi đâu?” Nàng nhịn không được vẫn hỏi như vậy .

“Mặc kệ đi chỗ nào, nàng cũng phải ở cùng ta.” Hắn trả lời y như trong mộng.

Cứ như vậy hắn ôm nàng đi qua sơn động thâm sâu, rốt cục lộ ra một chút ánh sáng, trước mắt cũng dần dần rộng lớn.

Vũ Lâm trong lòng tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong, không biết đầu bên kia ánh sáng chính là nơi đâu? Sẽ chấm dứt thế này sao? Là mộng? Hay là thật?

Khi bọn họ hoàn toàn ra khỏi sơn động, chỉ thấy trước mắt là một dòng sông vây quanh tòa thành, bên trong đêm tối lóe hào quang màu vàng, mà bầu trời lấp lánh vô số ánh sao giống như châu báu bị lật úp lại, trải dài thành một chuỗi ngân hà xinh đẹp .

“Trời ạ......” Nàng không nén nổi thấp giọng hô.

Từ Chấn im lặng nhìn khuôn mặt của nàng, phát giác bản thân muốn nói lại nói không nên lời, tuy rằng mỗi ngày hắn đều có thể ở trong mộng nhìn thấy nàng nhưng giờ phút này chân chính ôm giai nhân lại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Mười năm, hắn đợi suốt mười năm!Khi giấc mộng trở thành sự thật, hắn lại không dám gọi tên nàng, sợ sẽ thoát khỏi cơn mộng! Bản thân cảm thấy thật buồn cười ~ hắn chậm rãi buông nàng ra, Vũ Lâm lúc này mới phục hồi tinh thần, ở dưới ánh trăng êm dịu trong suốt đón nhận hai tròng mắt như đêm tối của hắn“Chàng......”

Mười năm bị quấn trong giấc mơ giờ phút này nàng rốt cục thấy rõ diện mạo nam tử trước mắt! Hơn nữa lúc này không phải mộng, hắn thật sự đứng trước mặt nàng, mà hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng.

Hắn có một đôi mày kiếm, sống mũi thẳng thắn, môi hơi nhếch, trong con ngươi đen lộ ra một tầng lạnh lùng lại có một tầng khác thật nóng bỏng.

Nàng phát hiện hắn là nam nhân đẹp nhất nàng từng thấynhưng có một đôi mắt làm người ta không dám nhìn thẳng

Không biết tại sao hai má của nàng từ từ nóng lên đỏ ửng.

Nàng rũ mí mắt xuống không dám tiếp tục nhìn hắn, bởi vì nàng cảm thấy bản thân sắp bị hắn nhìn thấu.

Nhìn ra nàng đang lo lắng chuyện gì, trong lòng hắn thầm mỉm cười, đưa tay nâng lên cằm dưới của nàng“Ta tên là Từ Chấn, cũng là chủ nhân tòa thành này, đồng thời chính là xà vương! Mà nàng là tế phẩm của ta, từ giờ trở đi nàng chuyện gì cũng phải nghe lời ta, đã hiểu chưa?”

Nàng cố gắng nghe hiểu những lời này, nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa “Tế phẩm” là phải làm gì.

“Chàng nói...... Ta là tế phẩm, như vậy chàng......chàng muốn ăn ta sao?” Nàng không tự giác bật miệng hỏi.

Từ Chấn nghe xong đầu tiên sửng sốt, rồi sau đó khóe miệng nhếch nụ cười đùa cợt, “Có lẽ ta sẽ…….nếu nàng không nghe lời ta.”

Vũ Lâm khẩn trương nắm chặt quả đấm nhỏ, nàng từng thấy qua cảnh tượng rắn ăn ếch, chẳng lẽ nàng sẽ chết như vậy sao?

“Như thế nào? Nàng sợ à?” Hắn cúi đầu hỏi.

Nàng dùng sức lắc đầu nhưng giọng nói có phần run rẩy“Nếu đây là vận mệnh của ta, ta...... Ta sẽ không sợ......?Nha đầu này, vừa đáng yêu lại thật quật cường! Thấy nàng cố gắng bình tĩnh, hắn thầm nghĩ tiếp tục trêu chọc nàng“Nàng đã dũng cảm thế trước hết để cho ta nếm thử mùi vị đi!”

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đưa ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi nàng hôn lên môi...... nụ hôn này...... tựa như năm tám tuổi nàng bị con rắn ấy hôn!

Từ Chấn dời đi một chút, đáy mắt lóe tia trêu cợt, nàng vẫn ngọt, trơn mềm, mùi vị làm cho hắn vẫn quên không được, nếu không hắn lại có thể nào chờ được này mười năm?

Vũ Lâm kinh ngạc vạn phần, che môi của mình, không biết nên nói gì cho phải.

“Đi thôi!” Hắn không cho nàng có thời gian suy tư, kéo tay nàng đi đến cửa thành.

Như thế đi bên cạnh hắn, ngắm nhìn gương mặt bên cạnh Vũ Lâm vẫn không có cảm giác chân thật, khó tin cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tất cả tất cả thật không tưởng tượng nổi!

Tiến vào trong tòa thành, một đội binh lính mặc áo giáp tiến đến đưa bọn họ đến cung điện.

Vũ Lâm mở to hai mắt nhìn tất cả, âm thầm ra lệnh chính mình không thể kinh ngạc, mặc dù đến một nơi xa lạ nàng cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cho mình.

Từ Chấn lén nhìn nàng vài lần, đối với biểu hiện khéo của cô thực hài lòng, nàng không có nhu nhược như bề ngoài.

Bọn họ đi vào đại sảnh, quan viên văn võ lập tức quỳ xuống, cao giọng hô to:“Cung nghênh xà vương hồi cung!”

Vũ Lâm giật mình theo phản ứng trực giác lui từng bước về sau, nhưng Từ Chấn đúng lúc giữ chặt tay nàng không cho nàng rời đi nửa bước, nàng phải đứng bên cạnh hắn.

“Bình thân.” Hắn nói với nhóm thần tử , mọi người mới chậm rãi đứng lên.

Rất nhiều cặp mắt quan sát hướng về phía Vũ Lâm, rõ ràng mang theo vẻ mặt oán hận trách móc nặng nề giống như đời trước có thâm cừu đại hận với nàng.

Vũ Lâm không hiểu đám người này sao nhìn nàng thế, nhưng chỉ có thể nhanh cắn môi dưới cố gắng để mình đứng thẳng.

“Đây là tế phẩm của ta, ai cũng không được phép đụng vào nàng.” Hắn ôm bả vai của nàng biểu thị công khai chủ quyền.

Mọi người cúi đầu nói “Dạ” nhưng bên trong mơ hồ có chút không phục.

Một vị nữ quan đi đến phía trước, trên tóc mây quấn quanh trang sức ngân xà biểu hiện địa vị cao của nàng, đó chính là Kha Hân Khởi, một trong ba người năm đó chứng kiến cảnh tượng “ngoài ý muốn”.

“Đưa nàng xuống.” Từ Chấn ra lệnh nói.

Trên mặt Kha Hân Khởi lộ nụ cười nhưng nụ cười này không có ý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.