Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 9



Mặt nàng đỏ lên xấu hổ đến không thể trả lời, ngay lúc nàng muốn lảng tránh ánh mắt của hắn mới phát hiện bốn phía tất cả đều là trứng rắn, còn có rất nhiều rắn nhỏ mới vừa sinh ra chuyển động dưới chân bọn họ.

“Lão thiên của tôi......” Nàng há mồm muốn thét tiếng sợ hãi, hắn vội vàng đưa tay phủ lên môi nàng nhưng giây sau lại bị nàng cắn một cái!

“Nàng đừng thét chói tai và cắn người được không?” Hắn đùa cợt hỏi.

Vũ Lâm vô cùng ngượng ngùng đẩy ra ngực hắn muốn lui về phía sau, lại thiếu chút giẫm trúng một con rắn nhỏ làm cho nàng lập tức khẩn trương quay về trước ngực hắn, cũng không dám ... tùy tiện buông hắn ra.

Nha đầu này thật thú vị! Hắn nghĩ hắn rất khó chán ghét cô.Trong mắt mang theo nét cười“Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Trốn ta? Ôm ta? Mau chọn một thứ đi!”

Có điều nào tốt để nàng chọn đây ? Chỉ có thể đem mặt chôn trong ngực hắn, lên tiếng nói:“Đừng...... Đừng buông.”

“Ta sẽ không buông nàng ra.” Lời này của hắn tựa hồ có tâm ý khác.

Hai người ôm nhau giống như có loại tình cảm lẻn bốn phía, làm cho người ta tự giác tỉnh táo tinh tế cảm nhận khoảng khắc dịu dàng này.

Hắn rốt cục mở miệng, trong giọng nói có chút khô khốc có chút đè nén“Chúng ta đến tổ rắn không chỉ nhìn xem mà thôi, nàng có công việc phải làm.”

“Ta?” Nàng không hiểu nàng có thể làm chuyện gì.

“Nàng nhìn thấy cái trứng kia không?” Hắn chỉ vào chỗ nham thạch bên trái, mặt trên có một cái trứng rắn tỏa hào quang bốn phía.

Nàng gật gật đầu cảm thấy tia sáng kia thật ấm áp!Thật kỳ quái đi!

“Nàng ngồi trên tảng đá đem quả trứng đặt trước ngực, thẳng đến ấp ra rắn con là được.”

“Cái gì?” Đột nhiên nghe yêu cầu này Vũ Lâm chỉ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm.

“Đây là công việc đêm nay của nàng, nếu không thành công trong nàng phải tiếp tục ở hang rắn, chỉ có mình ta mới được đi.” Từ Chấn tựa hồ rất quen thủ đoạn uy hiếp, động một chút là lấy ra dùng.

“Nhưng...... nhưng ta làm sao ấp được trứng rắn?” Vũ Lâm không cho rằng mình có loại bản lãnh này.

“Chỉ cần nàng có thành ý nhất định có thể.” Hắn ôm lấy nàng, bay vọt một cái đến trên tảng đá.

“Huynh thật sự muốn ta làm như vậy?” Nàng vẫn thấy thật khó làm.

Hắn không nói hai lời đưa tay kéo nàng ngồi xuống, cầm quả trứng lên đặt vào trong tay nàng, “Đêm nay vừa lúc trứng rắn này nở, nếu nàng không thể làm cho nó nở ra, trọn đời này nàng sẽ bị nó nguyền rủa.”

Không thể nào! Trọng trách nặng nề này tại sao rơi xuống người nàng nha?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến vẻ mặt nàng càng thêm vô tội “Cái gì? Tại sao là ta?”

“Đừng hỏi vì sao, là nàng gieo quả nên từ chính nàng tới nhận kết quả.”

Hắn nói vừa thần bí vừa phức tạp nàng căn bản không biết gì chỉ có thể vươn hai tay tiếp nhận rắn kia.

Thật kỳ diệu! Nàng phát giác vừa chạm vào nó dường như có loại cảm giác nhìn thấy lòng nàng, giống như đoạn nhân duyên trước đó thúc đẩy bọn họ hôm nay gặp lại.

“Ngồi xuống.” Hắn đi đến phía sau nàng, vịn vai giúp nàng ngồi xuống tảng đá.

“Hiện tại ta nên làm gì bây giờ?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ôm nó tựa như ta ôm nàng .” Hắn lấy hai tay vây quanh nàng, lồng ngực kiên cố dán lên lưng nàng truyền cho nàng cảm giác an toàn.

“Phải..... thế này sao?” Nàng học theo ôm quả trứng rắn vào trong ngực, để cho nó áp sát ngực nàng, hy vọng có thể truyền ấm áp của mình sang cho nó.

Bốn phía trở nên yên lặng, chỉ còn hơi thở ồ ồ của hắn cùng tim đập của cô dựa vào hắn, cảm giác chân thật làm cho nàng dần dần hòa theo không khí.

Được hắn dịu dàng ôm vào lòng như một tiểu sinh mệnh được người bao bọc...... Vũ Lâm đột nhiên hy vọng giờ khắc này có thể ngừng lại vĩnh viễn.

Không biết qua bao lâu giống như cả đêm lại giống như chỉ nháy mắt, khi Vũ Lâm cảm giác được vật trong ngực chuyển động, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn sang Từ Chấn nói:“Nó...... Nó chuyển động !”

Cái miệng của hắn cong lên nở nụ cười, “Nó có thể đang chào hỏi nàng!”

“Thật vậy không?” Vũ Lâm trừng mắt nhìn hưng phấn không thôi, “Nó có thể ra ngoài gặp mặt ta không?”

“Biết rồi, nó nhất định sẽ….” Nói xong hắn thuận thế cúi đầu hôn hai má của nàng.

Hắn...... Hắn tại sao cứ thích hôn nàng nha? Nàng muốn hỏi lại sợ hắn tức giận, dù sao nàng là tế phẩm của hắn, hắn muốn “Nhấm nháp” thế nào đều có thể, nhưng nàng tại sao cảm giác tim đập mạnh mặt đỏ ?

Vũ Lâm ngượng ngùng cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, đem hai má ấm áp dán lên ngoài quả trứng, tiểu sinh mệnh bên trong tựa hồ cũng hiểu được nàng ngượng ngùng.

Ngay tại giờ khắc đó quả trứng bắt đầu vỡ tan, từ cái lỗ nho nhỏ lộ ra đôi mắt màu vàng, sau đó cái lỗ dần dần mở lớn, một con rắn nhỏ lóng lánh bò đi ra, vờn quanh cổ tay Vũ Lâm.

“Đây......” Vũ Lâm cơ hồ cảm động quên đi hô hấp, “Đẹp quá!”

“Nàng không sợ sao?” Hắn nhìn hai mắt lóe ra tia sáng, thật ra hắn cảm thấy nàng vừa rồi rất đẹp, cái gì cũng không đẹp bằng nàng, làm cho hắn mất hồn lạc phách mười năm.

Nếu không nhất kiến chung tình với nàng, làm sao có lần đầu gặp mặt và duyên phận hôm nay?

“Ta...... Ta dường như quên sợ hãi, nó thật sự rất đáng yêu .” Nàng thậm chí dám vươn ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào chơi đùa con rắn nhỏ, cảm giác nó cũng rất thích vậy:“Nàng thích nó?” Hắn lại hỏi.

“Thích!” Nàng trả lời không hề do dự, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác này với loài rắn.

“Vậy nó chính là của nàng.” Hắn nâng lên con rắn nhỏ, phóng tới trên cổ nàng, sau đó kỳ tích đã xảy ra con rắn nhỏ thoáng cái hóa thành một vòng cổ màu vàng đeo vào cần cổ trắng noãn của nàng.

“Tại sao có thể như vậy?” Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi dây chuyền.

“Về sau nó chính là sủng vật của nàng, cũng là vòng cổ của nàng, nó lúc nào cũng sẽ đi theo nàng.”

“Nó...... Nó bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành rắn hoặc vòng cổ?” Nàng vẫn không hiểu lắm.

“Đúng vậy.” Hắn kéo ra vạt áo của mình“Ta cũng có một cái giống vậy.”

Vũ Lâm tập trung nhìn vào, trước ngực hắn quả nhiên có một cái vòng cổ rắn màu vàng, rõ ràng cùng một đôi với của nàng, chẳng qua chỉ phân biệt lớn nhỏ.

“Chuyện này có ẩn chứa ý nghĩa gì sao?” Nàng nhịn không được hỏi.

“Sau này nàng sẽ hiểu được .” Hắn chưa tính nói rõ với nàng bởi vì làm như vậy hắn có loại mất đi sức mạnh trở nên yếu đuối.

“Nhưng......” Nàng còn muốn hỏi rõ ràng nhưng Từ Chấn đã ôm chầm lấy nàng, tung người nhảy lên thoát khỏi hang động.

“Đừng buông lỏng, ôm chặt ta, chúng ta phải đi về !” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, đem nàng giam trong ngực Vũ Lâm cũng không quên lời dặn dò trước đó của hắn, cho dù thấy chung quanh có rắn cũng không thể phát ra tiếng động, nhưng không biết tại sao, hiện tại nàng dường như không sợ rắn như ban nãy .

Có lẽ trải qua quá trình ấp trứng làm cho nàng giảm bớt nỗi sợ rắn!

Gió đêm ào ạt thổi đến, Vũ Lâm rúc vào trong ngực Từ Chấn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không thể nói rõ nguyên nhân nhưng nàng cảm thấy rất an tâm, thoải mái, có thể hoàn toàn đem bản thân giao cho hắn.

Nàng nhích tới gần trong ngực hắn, không tự giác lộ ra vẻ mặt ỷ lại, mà tất cả hình ảnh đó đều rơi vào mắt Từ Chấn, khiến hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Giấc mộng của hắn hẳn có thể đạt như ý nguyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.