Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1004: Trộm đàn ông, trộm đàn ông đó nha! (2)



Yêu Nghiệt nói không sai.

Lăng Đầu Thanh cầm thiệp mời đi lên núi Đạo Vương, gõ cửa không bao lâu thì đạo sĩ của núi Đạo Vương đi ra.

“Tôi muốn gặp Vân Tung đại sư.” Lăng Đầu Thanh đi thẳng vào vấn đề.

Nhóm đạo sĩ nhỏ của núi Đạo Vương thì thầm với nhau, xác định gã là yêu quái tốt bèn nở nụ cười, “Anh muốn gặp sư tổ của chúng tôi thì có thể gặp được à? Sư tổ của chúng tôi quả thật rất bận đó!”

Bận, rất bận, cực kỳ bận!

Bận làm công tác tư tưởng cho đồ đệ bất hạnh bị “làm hại”.

Từ sau lần núi Đạo Vương bị Hồ yêu đánh lén thì có không ít đệ tử bị tập kích đều thích nuôi hồ ly. Cái này gọi là gì nhỉ? Cái này gọi là gửi gắm tình cảm với sủng vật đó!

Vân Tung tức giận đến mức hận không thể đi xuống dưới núi mua một đám chó con về cho một đám nhóc con kia nuôi!

Nuôi cái gì không nuôi, hết lần này tới lần khác lại đi nuôi hồ ly! Tức chết ông rồi!

Tóm lại, Vân Tung đại sư bắt đầu làm giáo dục tư tưởng cho từng đồ đệ một, kiên trì một ngày hai người, phải gọi là ân cần dạy dỗ tận tình khuyên bảo.

Bây giờ ngoại trừ đám đồ đệ còn chưa có thành niên cùng với hai thằng nhóc may mắn Vô Ưu Vô Ngân ra thì lỗ tai của những người khác đều đã mọc ra vết chai rồi.

Mấu chốt là chuyện này căn bản vô dụng đó ok!

Bị người ngủ cùng thì cũng thôi đi. Nhưng bị yêu quái ngủ cùng, mùi vị trong đó có thể giống nhau sao?

Không chỉ công lực tăng lên mà ngay cả trái tim cũng rối loạn theo luôn. Đám lão già thủ thân như ngọc này của núi Đạo Vương đã bao giờ gặp được loại đẳng cấp sắc đẹp mê hoặc như này chứ?

Lúc xảy ra chuyện, họ ăn một lần liền nhớ mãi, ngày đêm nằm mơ, mà tình huống bên tộc Hồ ly cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Các cô gái trong tộc đều thúc giục Hồ Vương lúc nào có cơ hội thì lại đánh bất ngờ một lần nữa. Đàn ông phổ thông làm sao có thể so với người tu đạo được đúng không? Một miếng bánh gato lớn như thế đặt ở núi Đạo Vương, không ăn thì quá lãng phí!

Hồ Vương nghe xong thì rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cảnh cáo bọn họ, “Đừng nghĩ nữa, lúc trước có thể đạt được như ý là vì Yêu Tôn tính đúng thời cơ, bây giờ sư tổ của núi Đạo Vương đã trở về, muốn trộm đàn ông ở dưới mí mắt ông ta hả? Vậy không phải là tìm chết sao?”

Nhưng người nói vô tâm, người nghe có cố ý, không ít Hồ yêu ngồi bên dưới Hồ Vương nghe xong, trọng điểm lại đặt ở trên chữ trộm.

Từ lúc một Hồ yêu nhỏ biến về thân hồ ly lén lút lẻn vào núi Đạo Vương thì Hồ yêu của bộ tộc Hồ ly lại thường ít đi một hai người.

Cho nên Vân Tung đại sư không biết là các đồ đệ của ông lén lút nuôi “hồ ly” cũng không phải là hồ ly đứng đắn gì. Những con hồ ly này ban ngày làm sủng vật dễ thương, buổi tối thì lại ngủ ấy ấy ấy.

Trộm đàn ông, trộm đàn ông đó nha!

Vì vậy, kết quả của việc ông đi tìm đồ đệ của ông làm công tác tư tưởng chính là —— Từng đứa đồ đệ của ông, nuôi hồ ly càng nuôi càng hăng say.

Ban ngày nuôi, buổi tối nuôi, chỉ sợ yêu khí của các cô ấy để lộ ra sẽ bị sư phụ của bọn họ phát hiện.

Vân Tung càng tận tình khuyên bảo thì các đệ tử lại càng nuôi càng hăng.

Đây chính là một tuần hoàn ác (lành) tính đó mà.

Nếu như Vân Tung bớt chút thời gian quan sát thì sẽ không khó phát hiện ra tốc độ tiến bộ công lực của các đệ tử của ông càng ngày càng nhanh. Đáng tiếc ông không quan sát, ông chỉ lo không ngừng làm công tác tư tưởng cho bọn họ.

Trở lại chuyện chính, Lăng Đầu Thanh đi đến đưa thiệp mời, kết quả lại bị các đạo sĩ báo cho biết là Vân Tung đại sư bề bộn nhiều việc, bận bịu đến mức không đếm xỉa đến gã.

Gã chỉ có thể mang tên của đại vương nhà gã ra, “Là Yêu Tôn phái tôi tới! Các người nói cho Vân Tung đại sư một tiếng thì nhất định ông ấy sẽ gặp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.