Cũng quá to gan đấy! Không phải sư tổ vẫn còn đang ngủ ở trên kia hay sao?
Cứ tiến dần từng bước đi dụ dỗ đồ đệ của người ta như thế, thật sự được sao?
Hồ ly màu trắng nghiêng đầu nhìn Lăng Đầu Thanh, duỗi một cái móng vuốt ra, còn chào hỏi với gã, “Hi!”
Khóe miệng Lăng Đầu Thanh giật một cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện, “Hi cái em gái cô đấy, nếu để sư tổ của họ phát hiện ra là cô chết chắc!”
Hồ ly ngửa đầu, hình như là hừ một tiếng, rồi nhún chân một cái —— nhảy lên trên vai của Vong Trần. Sắc mặt của Vong Trần nhanh chóng trở nên đỏ ửng, lan từ cần cổ đến tận lỗ tai, nhìn như thể muốn bốc khói lên rồi.
Lăng Đầu Thanh đồng tình nhìn Vong Trần, cái nhìn này vốn là đồng tình, nhưng nhìn Vong Trần vốn là người chính trực mà bây giờ lại bị Hồ yêu dây dưa nên có chút chột dạ thì lại trở thành châm chọc.
Nhưng hắn không giống những sư huynh đệ khác, hắn tuyệt đối không nuôi con hồ ly này! Hắn tuyệt đối sẽ không đội cái nồi đen này đâu!
Vong Trần đưa tay phủi hồ ly xuống, cảnh cáo cô ta cách xa hắn ra một chút. Nhưng mà hồ ly lại bất chấp tất cả, ỷ vào mình đang là nguyên hình, không ngừng tỏ vẻ dễ thương. Đầu tiên là ngoẹo đầu cọ vào ống quần của Vong Trần, thấy Vong Trần không để ý tới cô ta thì lại lấy đệm thịt màu hồng nhạt trên móng vuốt vỗ đạo bào của Vong Trần, một bộ cầu vuốt ve nhìn tôi đi nhìn tôi đi mau nhìn tôi đi nè.
Vong Trần bị cô ta ồn ào quả thực muốn điên luôn rồi, nhưng vẫn đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, sống lưng cao ngất, hận không thể trực tiếp dán hai chữ chính trực lên trên ót của mình.
Lăng Đầu Thanh sửng sốt một chút, âm thầm nói chuyện bằng ngôn ngữ yêu quái, “Này, người ta không để ý đến cô thì cô lại đổi sang một mục tiêu khác đi.”
Hồ ly hừ một tiếng, rõ ràng là nhắm vào Vong Trần.
Nguyên nhân chính là người lợi hại nhất trong núi Đạo Vương chỉ có mười mấy đồ đệ của Vân Tung.
Nhưng mà ngoại trừ cái tên Vô Ngân tự cho là trong lòng đã có người thương và cái tên Vô Ưu có cái mặt con nít vừa nhìn là biết còn chưa có thành niên kia ra, thì những tên khác đều đã có chủ rồi!
Mị Nhi nghĩ tới đây có thì chút tức giận, lấy móng vuốt hung ác cào Vong Trần một chút, “Nếu không phải lúc trước bà đây mắt mù rồi ngủ với hắn thì làm sao đi trộm đàn ông lại khổ như vậy chứ!”
Khóe miệng Lăng Đầu Thanh giật một cái, “Cho nên?”
“Cho nên hả? Các chị em tộc Hồ yêu khác đã đạt được như ý rồi, chỉ còn dư lại một con thua thảm hại là tôi đây thôi này! Bây giờ đã không phải là vấn đề trộm đàn ông nữa, vấn đề bây giờ là về tôn nghiêm của tôi!”
Lăng Đầu Thanh, “... Được rồi cô thắng.”
“Không phải nói Yêu Tôn phái ngươi tới sao, tại sao lại không nói chuyện hả?”
Vân Tung ngồi ở trên cái ghế được trải bằng da nhân tạo, híp mắt quan sát, rõ ràng là dáng vẻ tinh thần không tốt, “Nói đi, đồ đệ của ta làm sao vậy?”
Lăng Đầu Thanh lấy ra một cái thiệp mời màu đỏ thắm từ trong cái nhẫn chứa vật trên tay, “Cuối tuần này Đại vương và phu nhân sẽ tổ chức hôn lễ, đây là thiệp mời.”
“Ngươi nói cái gì?”
Vân Tung không có tâm tình đâu mà ngủ gật tiếp, ông bị tin tức này nổ cho một cái lập tức tỉnh táo lại, “Gây họa cho đệ tử của ta nhiều như vậy mà hắn còn có mặt mũi cưới đồ đệ của ta à? Ta không đồng ý!”
Lăng Đầu Thanh cầm thiệp mời sững sờ ở tại chỗ, nhớ tới dặn dò của Đại vương gã, im lặng chờ Vân Tung bình tĩnh lại.
Đại vương của gã nói Vân Tung chính là một con cọp giấy, ông chỉ hù dọa người ta một chút mà thôi. Ông có đồng ý hay không không quan trọng, không thay đổi được bất cứ chuyện gì, chỉ cần người đến là được.
Không chỉ như vậy, Yêu Nghiệt còn đặc biệt dặn dò Lăng Đầu Thanh, “Chờ ông ấy nhận cái thiệp mời này, ngươi lại nói với ông ấy câu này.”
Hừ, ai bảo lão già chết tiệt này vây khốn vợ hắn hơn hai trăm năm, cho ông ta tức chết luôn!
Thế là khi Vân Tung tỉnh táo lại muốn nhìn thiệp mời, khi Vong Trần cầm thiệp mời đưa tới trước mặt Vân Tung thì Lăng Đầu Thanh lại lên tiếng.
Vừa mở miệng một cái liền suýt nữa làm Vân Tung tức chết.