Đáng tiếc, bây giờ cô đã không phải là Kim Đậu Đậu kia nữa. Cho dù muốn đi thì nên lấy thân phận gì để đi chứ?
“Quên đi, đi cũng không giúp được gì.”
Có điều Bạch Chỉ sư thái đưa thư chiến mà không ai nhận thì rất mất mặt đó!
Lão già mất nết nhất định không thể nói cho Bạch Chỉ sư thái chuyện cô đã ngủm, bởi vì so với việc có người nhận thì chuyện ăn phải táo độc rồi chết càng mất mặt hơn.
Có điều, việc các sư huynh sư đệ nuôi hồ ly…
“Hồ ly này có phải là Hồ yêu không?”
“... Phải.”
“Hả?” Đậu Đậu đầu tiên là cả kinh, sau đó lại vui vẻ, “Nói cách khác, đại sư huynh cũng nuôi à?”
“Bây giờ vẫn chưa, nhưng mà... nhanh thôi.”
Đậu Đậu không nhịn được nở nụ cười hả hê.
Mặc dù cô biết cô làm sư muội thì nên bày tỏ một chút đồng tình, nhưng mà không có cách nào cả, cô vui!
Cách làm người của Đại sư huynh rất cứng nhắc, động một chút là lấy hình tượng như thầy chủ nhiệm, trách mắng cô như cơm bữa. Bây giờ thì hay rồi, hắn cũng không có cách nào nghiêm chỉnh nữa rồi ha ha ha!
“À, sư thúc, có chuyện gì vui xảy ra mà con không biết thế?”
Tên Ngốc lại tới, Đậu Đậu lắc đầu, “Không, không có chuyện gì.”
“Vẻ mặt của người nói cho con biết chắc chắn có chuyện!”
“Bé à, sư phụ cậu bị yêu quái ngủ cùng rồi đó!”
Mắt của Diệp Tinh Trạch trợn to, không thể tin được lỗ tai của mình, “Sư thúc, người nói cái gì? Người lặp lại lần nữa đi, con không nghe rõ!”
“Tôi nói… Sư phụ cậu để yêu quái ngủ cùng rồi đó! Không chỉ có sư phụ cậu, ngoại trừ hai vị sư thúc Vô Ngân Vô Ưu của cậu ra thì các đệ tử đã thành niên của núi Đạo Vương đều bị mất trinh tiết hết rồi!”
Vẻ mặt Đậu Đậu tràn đầy đắc ý, Diệp Tinh Trạch choáng váng, “Để… để yêu quái ngủ cùng ư?”
Từ lúc cậu nhìn thấy tên đàn bà Vạn Tu Viễn kia thì cậu liền tra google để tìm hiểu thêm chi tiết.
Không đến hai ngày, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ hai người đàn ông giải quyết nỗi cô đơn trống rỗng lạnh lùng cho nhau như thế nào rồi.
Nói chung, bây giờ nghe thấy mấy chữ ngủ với yêu này, nghĩ tới đầu tiên là sư thúc and sư thúc công, nghĩ đến thứ hai chính là…
“Chỗ đấy có nhiều nam yêu to gan mò đến đó như vậy à? Nhóm sư thúc cũng thích ạ?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Ai nói cho cậu biết là nam yêu?”
Lần này Tên Ngốc càng muốn được yên tĩnh hơn, “Không nam không nữ ạ? Gay à?”
“... Không thể là nữ yêu sao! Nữ yêu đó!”
“Ồ.”
Tên Ngốc ngơ ngác ồ một tiếng, lúc phục hồi tinh thần lại thì khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ, “Vậy người còn nói bị yêu quái ngủ cùng cái gì chứ?”
“Được rồi, là tôi dùng từ không thích hợp. Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trừ sư thúc Vô Ngân Vô Ưu của cậu ra thì các boy đã thành niên trong núi Đạo Vương đều đã phá giới! Thế nào thế nào, có cảm tưởng gì không?”
Tên Ngốc trầm mặc một lúc, yếu ớt nói một câu.
“Chuyện khi nào vậy ạ?”
“... Đã lâu rồi, từ khi tôi từ Cục bắt yêu về được một vài ngày. Lúc đó Có quá nhiều chuyện, không kịp nói cho cậu biết.”
Khóe miệng Tên Ngốc giật một cái, “May là con không ở núi Đạo Vương.”
“Đây là cảm tưởng à?”
“... Đúng.”
“Vì sao?”
Tên Ngốc hít sâu một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, “Bởi vì con đã thành niên rồi!”