Yêu Nghiệt nghi ngờ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, “... Thật sự không có gì.”
“Có phải nghĩ đến anh đúng không?”
“Khụ khụ khụ…” Đậu Đậu suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, không hiểu tại sao hắn lại có thể mặt dày mày dạn nói ra lời như vậy?
“Không có!”
“Không có thì tại sao nó lại mọc thêm chứ?”
“... Làm sao em biết được?”
Đậu Đậu chột dạ cúi đầu móc ngón tay, một lúc sau, tùy tiện nói, “Không sao đâu, Thượng Quan Lăng Mạch nói là ít nhất phải mọc được bảy lá mới có động tĩnh mà.”
Yêu Nghiệt không nói gì, “Như vậy vẫn rất nguy hiểm, sau này không được tùy tiện nghĩ đến anh, thứ này là ăn tình yêu mà lớn đó.”
“Hả? Ăn tình yêu mà lớn sao?”
Xin thề là cô thật sự không biết điều ấy, nếu như biết nhất định cô sẽ không suy nghĩ lung tung ở trong lòng. Không có ai nói với cô cả! Mẹ ruột của cô chỉ nói là không được tu đạo, Thượng Quan Lăng Mạch cũng thế.
Ăn tình yêu mà lớn, cô càng yêu hắn thì thứ này lại càng lớn nhanh hơn, thứ này lớn càng nhanh thì lại càng nhanh có động tĩnh, chờ đến ngày nó mọc đến không thể mọc hơn được nữa thì cô sẽ thành ma!
Cho nên người phụ nữ kia mới nói bây giờ cô càng yêu Yêu Nghiệt càng tốt! Cho nên Thượng Quan Lăng Mạch mới có thể nói bây giờ cô yêu hắn bao nhiêu thì tương lai sẽ tuyệt tình bấy nhiêu!
Cô thật khờ, còn tưởng là vật này có liên quan đến công lực, không tu đạo mới có thể lớn lên.
Đậu Đậu sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm bật khóc, nhìn chằm chằm thứ trên chân một lúc, hỏi, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không em nghĩ em ghét anh ở trong lòng nhé?”
Yêu Nghiệt đỡ trán không nói gì, “Chiêu này rõ ràng không thể dùng được, không tự lừa mình thì làm sao có thể lừa được nó chứ?”
Đậu Đậu đột nhiên nhớ ra, “Lúc anh đổi với Sở Minh Hiên, thứ này chỉ còn một cái lá thôi.”
“Khi đó anh đã biết thứ này ăn tình yêu để lớn.”
“Vậy sao anh không nói cho em biết chứ?”
“... Khi đó anh không biết vật này là đồ của Ma Tộc.”
Khi đó hắn còn muốn để cho cô tiếp tục không buồn không lo, không muốn để cô biết những thứ này. Bây giờ việc đã đến nước này, biết một chút với biết tất cả đã không có gì khác nhau.
Yêu Nghiệt thở dài, ôm cô vào trong lòng, “Không sao đâu, Thượng Quan Lăng Mạch đã thành ma rồi, anh ta là người từng trải, anh ta nói bảy lá mới có động tĩnh thì nhất định là như vậy. Không phải còn có ba lá nữa sao, không phải sợ.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Vừa nãy lúc em không sợ thì anh làm em sợ, bây giờ em sợ rồi anh lại nói với em là không có chuyện gì...”
“... Khụ, trên mặt chiến thuật thì là coi thường đối thủ, trên mặt chiến lược thì chính là muốn coi trọng đối thủ. Nếu anh không dọa em, để em suốt ngày nghĩ rất yêu anh thì làm sao bây giờ?”
Tứ Bất Tượng nhìn thấy một màn này thì lập tức không ngừng thổn thức cảm khái ở trong lòng Đậu Đậu —— Thật đồng tình với hai đứa nhóc nhà cô, từ nhỏ đã phải ăn một đống thức ăn cho chó rồi!
Xong rồi nó lại sợ Đậu Đậu đánh nó, đạp chân chuồn vào trong gương.
Lời nói của Tứ Bất Tượng tuyệt đối là nói thật, hai người bọn họ anh anh em em thề non hẹn biển ở chỗ này, hai đứa nhóc lại ngồi ở trên giường nhìn bọn họ, một đứa mang vẻ mặt ghét bỏ, một đứa mang vẻ mặt ngây thơ.
Đậu Đậu ý thức được điều ấy, mặt già đỏ lên, chỉ có thể phụng phịu nói với Yêu Nghiệt, “Ngủ!”