Trên khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Tiểu Thập tràn đầy suy tư, còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì bỗng nghe thấy Viên Viên giòn giã mở miệng hô một câu, “Anh ơi!”
Một nhà bốn miệng ngoại trừ Viên Viên không hiểu chuyện ra thì đều mở ra hình thức hóng hớt.
Tiểu Thập đã choáng rồi, chỉ vào Viên Viên một lúc lâu, mới phun ra một câu, “Chú là chú của cháu!”
Viên Viên mờ mịt, ồ một tiếng, ho, “Chú cháu chú cháu!”
Đậu Đậu không nhịn được nở nụ cười, lúc phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy đứa bé kia đã tức đến mức sắp giơ chân. Cô yên lặng cho con gái một like, rồi vội vàng nín cười giả bộ không nghe được cái gì cả.
Có người gõ cửa sổ một cái, “Đại… Đại Vương.”
Là Lăng Đầu Thanh, gã nhận được điện thoại của Yêu Nghiệt thì lập tức tới đây. Bây giờ nghe thấy đứa bé kia tự giới thiệu “Chú là chú của cháu”… Đại Vương thật sự có em trai!
Cho nên…
“Đại Vương, không phải người bảo thuộc hạ dẫn cậu ta đi đến nhà của Diệp Tinh Trạch ở nhờ đấy chứ?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, “Sao nào? Không được à?”
“Không được!”
Nói lời này tất nhiên không phải là của Lăng Đầu Thanh. Gã sẽ không có gan này.
Tiểu Thập nói xong rồi giận dỗi ngồi ở trên sàn nhà.
Yêu Nghiệt quả thật không muốn để ý đến, trực tiếp túm cổ áo cậu nhóc lên rồi ném cho Lăng Đầu Thanh, “Này, mang đi. Tìm mấy con yêu nhỏ dẫn nó đi chơi khắp nơi là được.”
Lăng Đầu Thanh theo phản xạ có điều kiện đưa tay đón lấy đứa bé kia, ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Tiểu Thập dùng dằng muốn xuống, thấy Yêu Nghiệt nhìn lướt qua thì lập tức bĩu môi lên án, “Huynh nói nếu đệ đến nhân giới thì sẽ dẫn đệ đi chơi mà!”
“Không phải là huynh đã sai người dẫn đệ đi rồi đó sao.”
Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu đứng ở bên cạnh đã bắt đầu ngáp, vẫy tay nói thẳng, “Đi nhanh lên đi nhanh lên, đừng quấy rầy huynh với chị dâu nhóc đi ngủ.”
Yêu Nghiệt không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa mới nhắc tới thì Tiểu Thập lại càng tức giận hơn, “Đều tại cái người phụ nữ xấu xa nhà cô! Bởi vì cô nên anh tôi mới không dẫn tôi đi chơi!”
Đậu Đậu, “...”
Trẻ con tức giận khóc lóc om sòm thì không sao, nhưng đẩy lỗi sai lên trên đầu cô thì không đúng rồi đó!
Thế nào gọi là đều tại cái người phụ nữ xấu xa nhà cô nên anh cậu ta mới không dẫn cậu ta đi chơi? Nói như thể anh cậu ta từng dẫn cậu ta đi chơi vậy!
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ có thể lừa cậu ta nói, “Đệ đi với Lăng Đầu Thanh trước đi, có chuyện gì thì ngày mai lại nói. Ở đây không có chỗ của đệ.”
“Vì sao không ở đây được? Đệ không chiếm chỗ một chút nào mà!”
“Vậy đệ ngủ ở phòng tắm đi, huynh mở cho đệ một bể nước.”
Tiểu Thập chắc chắn sẽ không đi ngủ, được nuông chiều từ bé, chỗ tắm còn lớn hơn một bãi bóng. Bảo cậu ngủ ở trên giường còn tạm được, chứ bảo cậu ngủ ở trong bồn tắm lớn thì còn không bằng bảo cậu đi chết đi.
Quả nhiên, hắn vừa mới thốt ra lời kia, cậu nhóc lạch bạch đi tới phòng tắm kéo cửa ra nhìn một chút thì sắc mặt lập tức trở nên xoắn xuýt. Xong rồi quyết đoán hừ một tiếng, ánh mắt rõ ràng rất ghét bỏ, “Huynh nói thì phải giữ lời, ngày mai dẫn đệ đi ra ngoài chơi đó!”
Yêu Nghiệt phun ra một câu mơ hồ, “Có chuyện gì ngày mai lại nói, đi nhanh lên đi nhanh lên.”
Sau đó cậu nhóc lập tức đi theo Lăng Đầu Thanh, dáng vẻ như chạy đi đầu thai vậy.