Tên Ngốc nhướn mi liếc mắt nhìn Thanh Loan một cái, Thanh Loan hiểu ý, quay người lại, bưng ấm trà nhỏ đi.
Hai cô gái trừng mắt nhìn đám tro trước mặt, “Cô ấy… cô ấy đi rồi, thì chúng tôi phải uống thế nào?”
Người hỏi là Đường Lưu Ly, cô ta cảm thấy mình đã thấy được uy lực của lá bùa, đối với chuyện này tin tưởng không hề nghi ngờ.
Tên Ngốc vuốt chòm râu, “Trà lạnh rồi, Thanh Loan đi pha cho hai vị một bình ấm. Chỗ này của lão phu đơn sơ, chắc hai vị tiểu thư lạnh lắm rồi nhỉ?
Tô Thính Tuyết vội gật đầu, “Tiên sinh, nơi này của ngài không có hệ thống sưởi ấm sao?”
Tên Ngốc mỉm cười, “Lão phu là người tu đạo, sớm chẳng phân biệt được xuân hạ thu đông, nếu hai vị tiểu thư cảm thấy lạnh…”
“Ừ, ừ!”
Hai người nghe cậu đột nhiên dừng ở đây, còn tưởng cậu có biện pháp cao thâm gì.
Ai ngờ câu tiếp theo của Tên Ngốc lại là, “Vậy lão phu cũng không có biện pháp.”
Hai cô gái đông lạnh thành chó hỗn độn trong gió, chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, chờ nước ấm, càng chờ càng sốt ruột. Các cô chờ đương nhiên nóng nảy. Bởi vì lần này Thanh Loan nấu nước, còn phải cho thêm chút đồ vào.
Đại khái là giúp nhị thiếu gia giả thần giả quỷ nhiều lần lắm rồi, nên hiện giờ cô chỉ cần nhìn một ánh mắt của cậu là có thể hoàn toàn bắt được ý tưởng. Ánh mắt kia của nhị thiếu gia rõ ràng là muốn cô cho hoàng liên vào nước ấm.
Nhưng mà hoàng liên sau khi được cô nấu xong vứt vào thùng rác rồi.
Vậy làm sao bây giờ? Vẫn phải dùng chứ! Cô không thể lấy không hai phân tiền lương mỗi tháng được!
Khụ khụ, một phần của nhị thiếu, một phần của đại thiếu. Một phần tiền công quét tước biệt thự, một phần là phí mật báo. Đương nhiên, nhị thiếu gia không biết được…
Kết quả là, Thanh Loan vẻ mặt rối rắm không biết lấy từ thùng rác ở góc nào ra mấy viên hoàng liên, rồi lấy ra mấy cái rễ, đặt lên bếp điện nấu một bình trà. Mãi đến khi nước thành màu vàng nhạt, lúc này mới thở ra, đổ vào trong ấm trà, lại bưng về.
“Trà đến đây, hai vị tiểu thư, xin mời!”
Thanh Loan nhận đĩa nhỏ đựng tro của hai người, đổ vào trong chén trà, sau đó cầm ấm trà, thoáng tránh ra, không cho các cô nhìn thấy màu nước trà. Hai chén nước tro sánh sánh, còn đậm đặc hơn cháo hạt mè Đậu Đậu uống.
Đậu đậu cảm thấy phàm là người có chút đầu óc thì sẽ không uống thứ kia. Ung thư thì phải làm sao? Kết sỏi bàng quang thì phải làm sao? Nói thế nào hai người cũng sinh ở Cửu Châu lớn lên dưới lá cờ đỏ, chút thường thức ấy không thể không có!
Nhưng mà tin tưởng của hai người đối với Tên Ngốc đã đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, nên không nói hai lời đã làm.
Tô Thính Tuyết thực gian nan, Đường Lưu Ly cũng một ngụm hăng say. Chỉ cần có thể thành công trả thù Kim Đậu Đậu, đừng nói để cô uống tro, cho dù cho cô ăn đất cô cũng không do dự!
Nhưng mà lần này đến nhà Đông Quách khẳng định tốn tiền hơn hai lần trước, cho dù Đông Quách tiên sinh không cho cô ăn đất, nhưng những ngày về sau cũng không khác ăn đất là bao.
Nói tóm lại là, cừu hận trần trụi, không thể bỏ đi như vậy!
Thấy Đường Lưu Ly uống nước tro, dạ dày Đậu Đậu quay cuồng – Này cô gái, có ngu không vậy? Đó là tro đó! Uống không sợ làm hỏng dạ dày luôn sao?
Đậu Đậu lo sợ nhìn chằm chằm, sau đó Thanh Loan bưng bàn ăn tiến vào.