Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là... Đậu Đậu rốt cục cũng được hãnh diện, “Được rồi, về nhà đi.”
“Đợi chút.” Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, liếc nhìn đứa trẻ một cái, nói, “Mang đồng lõa kia của đệ đến đây, cho đứa nhỏ nhà huynh làm sủng vật.”
Đứa trẻ khóc không ra nước mắt, “Ca, không được đâu!”
“Hử?” Yêu Nghiệt nhướn mi, nhìn đứa trẻ uy hiếp. Đứa trẻ cố gắng tranh đấu, “Phi Ngư là thị vệ Phụ Vương ban cho đệ! Không thể cho bọn nó làm sủng vật được!”
“Không thể làm sủng vật… Vậy để chắc hương vị cũng không tồi.”
Yêu Nghiệt nói một câu không mặn không nhạt, quần chúng đang ăn bánh ngọt lập tức high, “Muốn ăn cá muốn ăn cá!”
“Ca...”
“Có đi không?”
“... Đệ đi.”
Thấy đứa trẻ đi nhanh như chớp, Yêu Nghiệt xoa mi tâm, vẻ mặt khen ngợi nhìn Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “Ôi! Chồng em thật anh minh thần võ diện mạo bất phàm! Vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn!”
Yêu Nghiệt sửng sốt, sau đó là vẻ mặt trêu đùa.
Đậu Đậu nghĩ đến gì đó, nhất thời không muốn nói chuyện. Người làm chuyện lớn, chuyện lớn… Không phải hắn muốn nói cô là chuyện lớn đấy chứ?
Đậu Đậu vừa mới có ý nghĩ này, Yêu Nghiệt liền vui mừng gật đầu, “Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đậu Đậu, “...”
Câm miệng!
Tên Ngốc, “...”
Đây là cái tình huống gì? Vì sao với IQ của cậu mà cậu không hiểu?
Vừa nãy sư thúc công giả vờ lạnh lùng là do muốn một câu khen ngợi của sư thúc?
Ừ, mục đích này, rất đơn thuần rất tốt đẹp…
Cho nên tất cả mọi chuyện đều là em chồng không an phận trong nhà sư thúc làm ra, căn bản không có Ma tộc xâm lấn rừng đào?
Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, không có tai họa ngầm mọi thứ đều tốt.
Suy nghĩ của Đậu Đậu không khác Tên Ngốc là mấy, chỉ cần không phải Ma tộc đối phó cô thì cô sẽ không cần lo lắng. Sự sợ hãi của con người luôn là do những nguồn gốc không biết. Đối với chuyện mình chưa gặp bao giờ thì không tránh khỏi việc sợ hãi.
Hiện giờ Đậu Đậu là như vậy, cô biết cô là Ma tộc nhưng cô hoàn toàn không biết Ma tộc, không biết thủ đoạn của họ, lại càng không biết tác phong làm việc, thiên phú kỹ năng của họ. Giờ cô chỉ biết một việc là cô có kẻ thù. Tuy rằng trước mắt chưa ra tay với cô, nhưng sau này thế nào không ai biết được.
À, còn nữa, hình như con gái cô di truyền DNA của Ma tộc, việc này… rất lớn!
Vốn dĩ cô nghĩ mình là người, con gái là nhân yêu giờ xem ra, cái thân thể này là bản thể của cô, vậy con cô sinh ra chính là con lai yêu ma đó!
À, có lẽ… là thần ma?
Mà nói ra thì người đàn ông của cô là yêu nửa chừng, ai biết DNA là thần hay yêu chứ.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu thở dài, ôm con gái đến bên cạnh Yêu Nghiệt, vén tóc con cho hắn xem.
Yêu Nghiệt không rõ lắm nhìn một lát, hỏi, “Sao vậy?”
“Đĩa bánh vừa rồi của Tiểu Thập, em không thấy có gì khác thường, nhưng Viên Viên lại ngửi ra được. Lúc ấy em nghi là người của Ma tộc, lúc ôm con xem, phát hiện nốt ruồi trên đầu con căn bản không phải nốt ruồi…”
Yêu Nghiệt nhíu mày, “Ý em là…”
“Vâng, đó là hạt giống Nhiễu Lan Đằng, nhưng hai phiến lá chợt ẩn chợt hiện, không biết là chuyện gì.”
Đậu Đậu nói xong, vẻ mặt Yêu Nghiệt liền trầm xuống. Bởi vì…
“Độc của tên béo hoàn toàn không có hương vị, trừ phi do hàng năm sinh trưởng ở hải vực nếu không sẽ không có khả năng đoán được.”
Yêu Nghiệt cũng không biết là chuyện gì. Nhưng hắn có một phán đoán lớn mật.