Hà Chính Trực không rõ chuyện gì, vừa quay đầu đã đâm vào một mảnh đen. Bé đen mập không biết đã biến thành tên đen mập lúc nào, như tinh tinh đen nhìn Hà Chính Trực, bộ dáng hung ác rõ ràng muốn tìm cô tính sổ.
Hà Chính Trực không bị cậu dọa, cô ấy còn đang nghẹn khuất trong lòng chuyện Diệp Tinh Thần kia kìa!
Tuy không biết sao bé đen mập lại biến thành tinh tinh lớn, nhưng cô có đai đen Taekwondo đó!
Hà Chính Trực lui về sau từng bước, đang lúc tên đen mập nghĩ cô ấy sợ thì Hà Chính Trực vung quyền đến. Có lẽ do kinh ngạc, cũng có thể sau khi trúng độc nên thần kinh phản ứng không được nhạy bén nên tên đen mập trúng một quyền của Hà Chính Trực. Sau đó quyền thứ hai, thứ ba, thứ tư, cậu cứ đứng ngốc tại chỗ như vậy, ăn bốn quyền của Hà Chính Trực.
Chuyện này không chỉ có quần chúng há mồm trợn mắt mà ngay cả Yêu nghiệt cũng không nhìn được. Hắn mang gương mặt bình thường đến bên cạnh tên đen mập, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, “Ly Tử An, đệ làm sao vậy hả? Sao lại chạy đến đây?”
Ly Tử An lập tức lấy lại tinh thần nhìn Yêu Nghiệt, xác nhận đúng là Cửu ca của cậu thì lại quay đầu nhìn chằm chằm Hà Chính Trực. Cô gái này dám đánh cậu? Cô gái này dám đánh cậu! Cô gái này… thật đẹp.
Khụ…
Nếu Đậu Đậu biết, nhất định sẽ nói, “Xem đi xem đi, tôi đã nói mà, thằng nhóc này ăn cứng không ăn mềm!”
Ăn cứng không ăn mềm, lại cuồng ngược.
Hà Chính Trực đánh cậu, cậu không những không giận, lại còn cảm thấy Hà Chính Trực xinh đẹp.
“Khụ... Chị… chị Hà đừng đánh nữa, so đo với trẻ con làm gì?”
Đậu Đậu nói như vậy, lại chạy đến chỗ Yêu Nghiệt nháy mắt. Mau để đám quần chúng này quên đi, nếu không đây tuyệt đối là sự kiện dị thường! Ai cũng không thể hiểu sao bé đen mập lại biến thành tên đen mập!
Tất nhiên Yêu Nghiệt cũng rõ chuyện này, vì thế nhìn tên đen mập một cái, tên đen mập lập tức biến thành bé đen mập. Sau đó, quần chúng không thể hiểu được vì sao Hà Chính Trực lại như muốn đánh một đứa bé.
Hà Chính Trực sửng sốt, thu tay lại, “À, chị chỉ muốn dọa em thôi, đừng so đó làm gì nhé!”
Bé đen mập gật đầu, ừ một tiếng, đặc biệt ngoan ngoãn. Nói xong liếc mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên cái ngón tay như xúc xích chỉ vào cốc xúc xắc, “Chị ơi, đó là gì vậy, em cũng muốn chơi!”
Hà Chính Trực còn đang áy náy vì sao mình lại có động tác sắp đánh trẻ con thế này, thấy đứa trẻ không mang thù thì lập tức ôm cậu lên, nói, “Chị cho em chơi, nhưng em phải bảo đảm chuyện vừa rồi không được nói cho anh trai em!”
Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng không đáng yêu chút nào, nhưng Hà Chính Trực vẫn không nhịn được mà nhéo cậu một cái. Sau đó cô lấy cho đứa trẻ một cái ghế để cậu đứng lên, cùng bọn họ chơi xúc xắc.
Người anh trai của đứa trẻ đứng xem toàn bộ quá trình, âm thầm hỏi cậu muốn làm gì, nhưng đứa trẻ lại không để ý đến hắn.