Nếu không phải em trai ngốc nói lung tung gì mà uống rượu làm loạn thông đồng cậu ấm gả vào nhà giàu gì đó thì anh cần phải lo lắng vậy sao?
Nếu anh không lo lắng, cũng sẽ không vội vàng rời đi!
Nếu anh không vội rời đi, Lisa cũng sẽ không phải đuổi theo anh đưa văn kiện mà bị trật chân!
Cho nên, tổn thất gây ra do Lisa bị trật chân đều trừ vào tiền tiêu vặt của Tên Ngốc!
Diệp Tinh Thần quyết tâm, vừa lái xe vừa gọi điện cho Đậu Đậu. Lúc Đậu Đậu thấy có điện thoại, cả đám đã giải tán gần hết rồi. Từ lúc Thượng Quan Lăng Mạch ôm eo Tôn Miểu Miểu đi chơi lắc xúc xắc, đã có không ít người trưởng thành noi theo. Còn lại những người chưa trưởng thành, khụ, mẹ bọn họ cũng đã gọi điện thúc giục vài lần. KTV chỉ còn hơn mười người, nhìn quen mặt có thể gọi tên cũng chỉ có Chu Đức Thành, Lý Đỉnh, Vương Bối Bối và Hà Chính Trực. Còn đám người còn lại, cô... không biết.
Sau đó điện thoại kêu, Đậu Đậu nhìn qua, số lạ, đang chuẩn bị tắt thì Yêu Nghiệt nói, “Là Diệp Tinh Thần.”
Đậu Đậu sửng sốt, “Sao anh biết?”
“Lúc trước ở Tụ Bảo Bồn, có nhìn qua danh thiếp của anh ta một lần.”
“... Trí nhớ anh thật tốt!”
“Tất nhiên.”
Đậu Đậu nghe điện thoại, “A lô? Chuyện gì vậy ạ?”
“Giai Y đang ở cùng cô?”
“… Vâng ạ.”
“Cô ấy uống rượu à?”
Diệp Tinh Thần sốt ruột hỏi như vậy, Đậu Đậu nhìn Vương Bối Bối đang cầm chén high với Hà Chính Trực, gật gật đầu, “Có! Uống không ít.”
“Mọi người đang ở đâu?”
“… Dạ Sắc.”
“Dạ Sắc hả?” Diệp Tinh Thần muốn điên rồi, “Còn nhỏ tuổi mà đi vào đó làm gì? Bên cạnh có người lạ không?”
Cô tuyệt đối không nói bậy, những người còn lại cô không biết ai. Nhưng Hà Chính Trực có biết không thì cô không biết.
Nhìn bộ dáng cô ấy quen thuộc vậy, chắc là có quen nhỉ?
Sau đó Diệp Tinh Thần nóng nảy, “Trông trừng cô ấy! Tôi sẽ tới ngay!”
Đậu Đậu tắt điện thoại, thấy Hà Chính Trực nhìn mình thì xua tay nói, “Không có gì, chơi tiếp đi.”
Hôm nay xem như Vương Bối Bối hoàn toàn thất tình. Hotboy cùng Tôn Miểu Miểu kề vai sát cánh, cô còn ngu ngốc, còn gì chưa rõ nữa?
Tôn Miểu Miểu nói đúng, cô là mập mạp chết tiệt, cho dù có gầy xuống cũng vẫn là mập mạp chết tiệt!
Không ai thích cô, sẽ không ai thích cô.
“Nào, hai người kia, đúng, nói hai người đó! Đủ chưa! Hai người uống hết rồi chúng tôi uống gì đây!”
Chu Đức Thành ngồi đối diện hai người, quay ra lấy chai rượu, nói lời thấm thía, “Chị Hà, thế này không giống cô tí nào! Không phải chỉ là Diệp Tinh Thần gọi điện nói anh ta không để ý cô thôi sao? Loại chuyện này anh đây trải qua còn ít à? Quen là được rồi, đúng, quen là được.”
Hà Chính Trực uống nhiều, hai má hồng hồng, lắc lắc đứng lên tranh rượu với Chu Đức Thành, cướp hai lần, ngay cả bình rượu cũng không chạm tới. Cô hoa mắt rồi, không phân được đâu thật đâu giả. Thật sự không cướp được, đành phải ngồi xuống, cười hì hì, lại lấy một bình mới dưới bàn trà, “Hừ! Bất ngờ chưa, tôi vẫn còn đây!”