Yêu Nghiệt gật đầu, không biết đi lên làm gì tên đen mập mà nắm tay cứng rắn của cậu ta bỗng nhiên trở nên mềm nhũn: Cậu không thể dùng thần lực được!
Kết quả, tên đen mập không có thần lực chỉ có thể dùng sức mình đánh nhau với Diệp Tinh Thần. Không ngoài dự kiến, cậu ta chỉ có thể bị đánh.
Diệp Tinh Thần càng nhìn tên đen mập càng không vừa mắt, vì vậy càng đánh càng dùng sức. Tên đen mập bị đánh vài quyền, đau đến giơ chân, vừa chạy vừa khóc, “Tôi không đánh với anh, tôi không đánh với anh nữa!”
Đều tại người phụ nữ xấu xa kia, xúi giục anh trai phong bế thần lực của cậu, nếu không cậu nhất định sẽ đánh cho cái tên không biết gọi là gì nhưng vừa nhìn đã thấy ghét kia phát khóc!
Tên đen mập đầy oán niệm, đột nhiên ngã ra đất biến thành bé đen mập, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc om sòm, thút tha thút thít khóc.
“Hu hu hu, người phụ nữ xấu xa! Đều tại cô! Đều tại cô!”
Cậu vừa khóc, ngoài trời liền mưa to, gió lạnh thổi vào, Đậu Đậu rùng mình một cái, “Chuyện này... liên quan gì đến tôi chứ?”
“Nếu không phải cô xúi giục anh trai phong bế thần lực của tôi thì tôi nhất định sẽ thắng!”
Đậu Đậu, “… Đúng, là tôi lắm miệng, cậu lên đi, đánh chết người, mau lên, đừng do dự. Đánh chết người rồi để cha cậu đến chùi đít.”
Tiếng khóc bé đen mập nhỏ dần rồi dừng lại, lấy tay áo lau nước mắt nước mũi, dùng đôi mắt nhỏ sưng đến không mở được của mình hung ác trừng Đậu Đậu.
Diệp Tinh Thần sững sờ, anh nhớ rõ vừa rồi rõ ràng là tên đen mập!
Còn đứa trẻ khóc thút tha thút thít này là cái quỷ gì?
Thấy Diệp Tinh Thần ngơ ngác, Đậu Đậu ha ha cười gượng hai tiếng, “Hình như chị… chị Hà đang lạnh!”
Đúng là Hà Chính Trực đang run, vốn độ ấm trong KTV rất cao, nhưng mở cửa sổ nên gió đêm lạnh thổi vào. Bây giờ mưa lại càng lạnh hơn nữa. Cô uống rượu, mơ mơ màng màng cuộn mình trong ghế sofa, hơi nghiêng người, hai cái bánh bao thịt tạo thành một khe hở. Cách một lớp quần áo mỏng, nhìn qua… Nhìn cái gì! Không thể nhìn!
Diệp Tinh Thần thóa mạ mình một câu, trực tiếp cầm áo gió bao Hà Chính Trực lại.
Hà Chính Trực bị giật mình, mơ mơ màng màng nhìn anh, “Anh là Diệp Tinh Thần?”
Thanh âm Diệp Tinh Thần ẩn chứa tức giận, ừ một tiếng, ngồi xuống ôm cô ra ngoài.
Hà Chính Trực há mồm trợn mắt, đột nhiên giãy giụa, “Buông, buông tôi xuống! Tôi tự mình đi!”
Người này nhất định không phải Diệp Tinh Thần, Diệp Tinh Thần sẽ không ôm cô! Cho nên nhất định là cô say rượu hoa mắt rồi, phải nghe lời cha, không thể đi cùng người lạ được!
Hà Chính Trực giãy giụa nhảy xuống khỏi lòng Diệp Tinh Thần, đứng trên đất lung lay một lát, nhíu mày nhìn mọi người trong KTV.
Nhìn thấy Chu Đức Thành, cô hơi thả lỏng, đi qua, ôm cổ cậu, ngẩng đầu, há miệng nói, “Đức… Đức Thành, hôm nay tôi... uống, say, rồi. Ở đây chị tin cậu nhất, an toàn của bản thân chị, giao cho cậu... Cậu phải duy trì thanh tỉnh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ biết chưa!”
Nói xong khẽ chớp mắt, lung lay sắp đổ.
Cả người Chu Đức Thành cứng ngắc, cẩn thận nhìn Diệp Tinh Thần, đặc biệt vô tội giơ hai tay thề, “Anh… Anh Diệp! Em vô tội! Anh phải tin tưởng trong sạch của em! Em không có quan hệ gì với người phụ nữ của anh hết!”
Chu Đức Thành vô thức nói, nói xong lại lập tức hồi phục tinh thần sửa miệng, “Khụ, nói sai, là em không có quan hệ gì với em gái anh hết, thật đó!”
Chu Đức Thành nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Anh Diệp đâu có xem chị Hà là em gái chứ!