Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1107: Ngốc! đó là đang giúp anh cậu! (1)



Yêu Nghiệt nói chuyện này cho bé đen mập, rốt cục cậu cũng yên tĩnh, “Vậy… vậy đệ nên làm gì bây giờ?”

“Không làm gì hết! Cho dù cậu làm gì thì chị Hà cũng không thích cậu!”

Tên Ngốc vì anh em không tiếc mạng sống, bé đen mập vừa nghe vậy, lập tức giận chó đánh mèo, “Cậu nói gì? Có gan lặp lại lần nữa xem?”

Nhưng lúc này Tên Ngốc cũng không sợ, “Tôi nói! Dù cậu làm gì thì chị Hà cũng không thích cậu!”

Nếu là chuyện của cậu thì cậu có thể dễ dàng tha thứ cho bé đen mập càn quấy. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến hạnh phúc anh trai cậu, dù cậu không thể tranh đoạt từng chút nhưng ít nhất cũng không thể kí kết hiệp ước “mất nước” được!

Vì vậy, dù có liều mạng, cậu cũng kiên quyết không sợ!

Thấy hai người lại muốn đấu võ, Yêu Nghiệt lập tức nhấc bé đen mập lên, “Được rồi! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đệ thích người ta thì phải dùng cách thức chính đáng theo đuổi, ở đây xử lý em trai của tình địch thì làm được gì?”

Bé đen mập bị dạy bảo, trên mặt ngoan ngoãn nghe theo, nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ xem bản điện hạ giáo huấn cậu thế nào!

Yêu Nghiệt nhìn thấu ý tưởng của bé đen mập, biết cậu không nghe khuyên bảo, đành đổi phương thức khác, “Chị Y Y của cậu xem cậu ta như em trai ruột, nếu biết cậu bắt nạt cậu ta…”

“Đệ đâu có bắt nạt cậu ta!”

“Hử? Không có sao? Không là tốt! Ngày mai thành thật chút cho huynh!”

Bé đen mập hừ một tiếng coi như đồng ý, trong lòng nghĩ đến chị Y Y của cậu, rồi quay người về 916 nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tên Ngốc há mồm trợn mắt, nghĩ nghĩ Yêu Nghiệt không những không trách cậu mà còn giúp cậu nói chuyện, vẻ mặt được yêu mà sợ, “Sư thúc công, người… người không giúp cậu ta hả?”

Yêu Nghiệt giật giật khóe miệng, “Tôi giúp nó làm gì?”

“Giúp cậu ta tranh chị Hà! Không phải vừa rồi người mới làm vậy sao?”

Đậu Đậu thầm mắng đúng là đầu có hố, không nhịn được vẫn phải cứu vớt một chút chỉ số thông minh cho cậu, “Ngốc! Đó là đang giúp anh cậu!”

“Dạ?” Vẻ mặt Tên Ngốc không tin, “Không thể nào đâu?”

Giúp anh cậu? Sao cậu lại thấy không đáng tin nhỉ?

Đậu Đậu, “Nếu không phải cậu nửa đường nghĩ ra cái cách vớ vẩn đó thì anh cậu đã sớm tỏ thái độ! Giờ hay rồi, anh cậu lại làm rùa đen rụt đầu, cậu không thấy có lỗi với nhân dân đồng bào sao?”

Tên Ngốc, “Không… không phải chứ?”

“Cậu tự mình nghĩ lại đi, có phải lúc đó anh cậu đã bị ép đến nóng nảy rồi không? Đã nói câu ai cũng đừng hòng đoạt với anh ta!”

“... Hình như vậy.”

Tên Ngốc giật mình hiểu ra, nhất thời tức đấm ngực giậm chân hận không thể lấy chết tạ tội, “Ai u! Mình đã làm gì vậy chứ? Mình làm gì thế này?”

Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, sao lại tự cho là mình thông minh chứ!

Nhưng mà...

“Nhưng cũng chưa hẳn là nút chết phải không? Chị Hà không thích Ly Tử An, sớm muộn anh con cũng biết.”

“Ha ha, không có Ly Tử An, sẽ có nhiều chàng trai khác, anh cậu biết thì sao? Anh ta còn đang tự ti...”

“Tự ti?”

Tên Ngốc không hiểu, “Sao anh con lại tự ti chứ?”

Đậu Đậu, “... Đại khái là hơn tuổi nhiều quá.”

Tên Ngốc gật đầu hiểu ý, bốn chữ hơn tuổi nhiều quá này, vừa định hỏi anh cậu sao có thể tính là lớn tuổi, lại thấy sư thúc công ôm bả vai sư thúc, nói, “Không còn sớm nữa, chúng ta đi trước, để cậu tự mình ngẫm lại đi.”

Đậu Đậu cũng hiểu cô chỉ nói được đến vậy, loại chuyện này quan tâm nhiều cũng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.