Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1113: Hừ! ai bảo già mà không đứng đắn! (1)



Mấy người phàm làm sao có thể chịu được cái cúi đầu này của hắn? Hôn lễ của họ có thể tiến hành đến bước cuối không còn chưa chắc!

Thấy Yêu Nghiệt cúi người, trong đám người có một người dáng cao ngất vuốt vuốt râu. Xong mới phản ứng lại bây giờ mình không có râu, bèn xấu hổ buông tay, thở dài, không cẩn thận đã để lộ hơi thở.

Kết quả là nhóm quần chúng nhìn thấy cô dâu chú rể đang bái thiên địa không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông, hình như còn nói gì đó. Quần chúng nhìn nhau, đều đoán họ đang nhìn ai nói chuyện với ai.

Nhưng mà người già biến thành người trẻ tuổi đã tức giận đến giơ chân!

Nghe đi! Nghe xem nói cái gì?

Cái gì mà đã nói không đến lại còn không mang cả quà?

Ông có mang!

Còn xà yêu này còn không dám để ông vào mắt, cảnh cáo ông không được gây sự nếu không sẽ để ông cút?

Hôm nay ông sẽ gây sự! Nhìn xem hắn để ông cút thế nào!

Ông không tin xà yêu này có thể to gan lớn mật giết ông? Ông chính là sư phụ của Đậu Đậu!

Nghĩ đến đây, Vân Tung cười lạnh một tiếng, làm một cái quyết dẫn lôi vứt đến bên chân Yêu Nghiệt.

Còn sợ hắn không bị sét đánh nên thuận tay ném một khối sắt qua!

Khối sắt kia vừa ném ra thì người chủ trì liền hô phu thê giao bái.

Đậu Đậu cách khăn trùm đầu nhìn thấy khối sắt bên chân Yêu Nghiệt, dùng mũi nghĩ cũng biết là là do lão già mất nết làm. Còn làm quyết dẫn lôi? Ông muốn cô làm quả phụ sao!

Đương nhiên Yêu Nghiệt sẽ không dễ dàng trúng chiêu. Đối với Yêu Nghiệt thì lão già mất nết đã bị định trước là thất bại rồi.

Tiếng sấm cuồn cuộn, một luồng tia chớp đánh xuống, theo lý là sẽ đánh vào Yêu Nghiệt, nhưng sắp đến đỉnh đầu hắn lại đổi hướng đánh tới đám người. Mọi người rối loạn chạy ra, sau khi khói đen tản đi, lộ ra một ông lão đầu tóc bạc trắng còn đang phun khói. Vốn dĩ tây trang trên người ông lão rất fashion, nhưng bây giờ rách tung tóe, giống hệt người ăn xin. Kính râm trong túi cũng bị chém thành hai nửa, một nửa còn trong túi, một nửa kia lắc lư rơi xuống, rơi trên tảng đá to trong sân, phát ra tiếng vang lạch cạch.

“Phụt!”

Đậu Đậu nhịn không được bật cười, trong lòng đắc ý.

Hừ! Ai bảo già mà không đứng đắn! Đờ người ra chưa? Tự mình hại mình chưa? Không nghĩ tia sét này sẽ đánh lên người mình đúng không?

Lão già mất nết nhìn đồ đệ nhà mình vui sướng khi người gặp họa, quả thực là chịu đựng đầy nỗi bi thương!

Ông đã nuôi ra đệ tự vong ân bội nghĩa gì thế này!

Không nghe lời ông tùy tiện kết hôn chưa tính, lúc ông bị sét đánh còn vui sướng khi người gặp họa! Aiz, lòng người không cổ, đồ đệ bất hiếu mà!

Nghĩ đến đây, ông lão oán hận ném đi quần áo rách rưới, vừa lắc đầu thở dài vừa rời khỏi vùng đất thương tâm, để lại một đám quần chúng ngỡ ngàng.

Nếu họ nhớ không lầm, người vừa đứng chỗ này là một người trẻ tuổi. Sao sét vừa đánh xuống lại biến thành một ông lão? Chẳng lẽ mắt họ có vấn đề?

Quần chúng mờ mịt hết sức, mặt dì Khương cứng đờ… Trời quang nghìn dặm, đột nhiên lại có sét đánh. Nhất định là tro bùa đã mất tác dụng!

Xem ra bà phải mau chóng gọi điện cho ông Đường! À, đúng, còn Đường nhị tiểu thư nữa, cô nhất định vẫn còn bùa!

Dì Khương và Đường Lưu Ly nghĩ giống nhau.

Đường Lưu Ly đang nghĩ, làm sao để dì Khương dán bùa lên người Đậu Đậu thì dì Khương đã gọi điện đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.