Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1122: Cọ đỏ rồi… (2)



Lần này Đậu Đậu không còn tâm tư nghĩ đến hai đứa con có thể lại đây cứu cô một “mạng” nữa rồi.

Trong phòng một mảnh xuân sắc, n lúc lâu sau, Yêu Nghiệt dừng lại. Hắn dùng ánh mắt như dã thú nhìn con mồi nhìn cô, kéo tay cô, đặt lên dây lưng hắn. Đậu Đậu đã không còn sức phản kháng, theo động tác của hắn, giúp hắn cởi âu phục. Cả quá trình khó khăn, động tác bối rối không nói lên lời.

“Còn nhớ rõ không?”

Hắn hỏi vậy, đầu ngón tay thon dài đặt trên môi cô, khẽ vuốt ve.

Trong lòng Đậu Đậu thầm mắng ông nội anh, trên mặt lại càng đỏ. Cô không trực tiếp trả lời hắn, chỉ gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

Sau đó, Yêu Nghiệt đột nhiên căng thẳng ------ Cô cầm rồi, quan sát ở khoảng cách rất gần!

Hắn cảm thấy thời gian muốn dừng ở khoảnh khắc này. Hắn có đủ kiên nhẫn chờ đợi, ngay cả việc quan sát từng biến đổi rất nhỏ trên mặt cô cũng đều mang theo tia hưng phấn không ai địch nổi.

Trước giờ Đậu Đậu chưa từng quan sát gần như vậy. Đáy lòng cô sinh ra sự sợ hãi, Đậu Đậu do dự, nghĩ muốn từ bỏ nhưng lại không nhẫn tâm.

Trong sự giao chiến trong lòng, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại...

Cô biết động tác này rất thẹn, nhưng cô thật sự yêu hắn, hơn nữa càng ngày càng yêu, không đành lòng cự tuyệt. Hơn nữa, với thân phận của cô, thời gian cô và hắn bên nhau đã bắt đầu đếm ngược…

Cho nên làm thì đã sao? Cô đồng ý!

Cho dù vì một biểu tình khó có được của hắn thì cô cũng đồng ý.

Thế là mọi chuyện cứ thế xảy ra. Cô mang tình yêu tràn đầy, chịu đựng đau đớn dưới chân cùng thẹn thùng trong lòng, vẫn làm.

Yêu Nghiệt hứng thú, vừa thẹn thùng vừa có khoái ý đặc biệt. Trên đỉnh đột nhiên được đầu lưỡi mềm mại lướt qua, bất ngờ không kịp phòng bị mà phóng ra.

Hai người ngây ngẩn cả người, nhất là Đậu Đậu.

Biểu tình này của cô, rõ ràng là há mồm trợn mắt, hơi lúng túng nghĩ… Không phải tiết sớm chứ? Mới qua được bao lâu?

Thời gian dừng lại, n lúc sau, Yêu Nghiệt không nhịn được bật cười, đổi lấy một trận hành hung của Đậu Đậu.

Chỉ có mưa ngoài cửa tí tách tí tách rơi không ngừng...

Trong mưa gió hỗn độn, một bà lão còng lưng chống gậy chầm chậm đi qua, mặc trang phục tộc Mèo, trên người không ít trang sức bạc đinh đinh đang đang. Cuối cùng còn nhìn về phía cửa sổ một cái, mỉm cười quỷ dị không rõ...

Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, nghi hoặc liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Yêu Nghiệt dừng lại hỏi, “Sao vậy?”

“Hình như vừa rồi có người đi qua ngoài cửa.”

“Không có, chắc em nhìn nhầm phải không?”

Yêu Nghiệt nhìn ngoài cửa sổ, hôn bên tai cô cảnh cáo không được phân tâm, rồi lại tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.