Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1130: Chủ nhân dạng nào sẽ có thuộc hạ dạng đó (2)



Bọn họ chạy đến cầu thang, đến khi đẩy nền gạch đi vào mộ thất thì cầu thang đã biến mất hoàn toàn. Nền gạch giống như chưa từng động qua, cho dù có nhấc lên thì phía dưới cũng chỉ có bùn đất. Mật đạo biến mất hoàn toàn, bọn họ đóng nắp hai cái quan tài lại, thuận tiện đưa bà lão có vẻ bệnh tật về phòng ngủ.

Không bao lâu sau, ông Đường tới tìm, đúng lúc bà lão cũng tỉnh lại. Hai người vuốt ve hai cái quan tài dưới nền đất từ đường nói liên miên thật lâu. Hai đứa nhỏ mệnh khổ của ta, ta không chăm sóc được các con, bây giờ con của các con cũng lớn, có một đứa đã kết hôn…

Thấy không còn gì mới, hai con yêu đành quay về.

Yêu Nghiệt nghe xong cầm di động, nói, “Gửi ảnh cho ta.”

Thanh La gửi sáu tấm ảnh cho Yêu Nghiệt. Cô không chỉ chụp bốn phía mà còn chụp trên đỉnh và bề mặt. Nhưng trên đỉnh cũng không có gì, chỉ là thang trời mênh mông.

Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát, “Bà ta cho các ngươi thoải mái chụp, bởi vì chắc chắn ta sẽ không nhìn ra được gì.”

Thanh La, “...”

Xà Ảnh, “...”

“Được rồi, ta biết rồi, các ngươi về trước đi, có gì cần làm ta sẽ bảo Lăng Đầu Thanh liên hệ với các ngươi.”

“Vâng, Tôn Thượng.”

Hai con yêu đứng dậy định đi, Yêu Nhiệt đột nhiên bảo từ từ.

“Tôn Thượng, người có gì dặn dò?”

“Vì sao các ngươi không hái lá cây về?”

Xà Ảnh, “... Không nghĩ tới.”

Thanh La, “...”

Yêu Tôn thật đáng sợ, thế mà hỏi bọn họ sao không hái lá cây về?

Căn bản là không kịp được chứ!

Hơn nữa, nếu bọn họ có hái được lá cây, có phải Yêu Tôn đại nhân lại đột phát muốn họ lấy ít vỏ cây?

Lấy vỏ cây xong thì đào đất, đào đất xong lại trộm nền gạch, trộm nền gạch xong, có phải muốn trộm luôn hai di thể như hoa như ngọc kia?

Cho nên Thanh La im lặng nghĩ, không nói chuyện.

Yêu Nghiệt hỏi xong cũng cảm thấy mình có chút được voi đòi tiên, biết được nghĩa địa Đường gia nằm dưới nền đất Đường gia, biết Đường Linh Yên, Đường Linh Ngữ là hai ma khí, biết nghĩa địa Đường gia có thông đạo đi Ma tộc đã tốt lắm rồi.

Huống chi bọn họ còn chụp ảnh phù chú về.

Vì thế Yêu Nghiệt không nói gì nữa, phất tay để họ đi.

Hai con yêu đi rồi, Yêu Nghiệt liền cầm trái cây như ngọc thạch trên bàn nhìn ngắm, thứ này thật sự có thể ăn?

Ý niệm vừa xuất hiện, Yêu Nghiệt lấy nước rửa ngọc thạch, đặt trong miệng cắn hai lần cũng không được. Vì thế hắn chỉ có thể dừng lại, cất vào tay áo, không để cho hai mẹ con nhìn thấy…

Đậu Đậu ngủ bù đến giữa trưa thì mở mắt, là do bị di động đánh thức, thấy hai đứa con đều nằm bên cạnh, Yêu Nghiệt cầm di động của cô đang muốn ngắt máy.

“Ai vậy?”

Yêu Nghiệt đưa di động cho cô, “Sở Ngọc Bình.”

“… Đưa em nghe đi.”

Sở Ngọc Bình chỉ quan tâm cô một chút, thuận tiện nhắc nhở cô đến ngày thứ ba thì phải về lại mặt.

Đậu Đậu đồng ý, để di động sang bên cạnh, ngáp một cái, xong nghĩ đến gì đó lại nói, “Nè, không phải hôm qua chúng ta thấy lão già mất nết sao, ông ấy đâu rồi?”

Yêu Nghiệt, “... Ông ta còn ở nơi tổ chức hôn lễ.”

Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Khụ, không có chuyện gì thì thả ông ấy về đi, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi.”

Yêu Nghiệt nhướn mi, “Chỉ sợ không dễ như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.