Ly Tử An mở miệng, chị em quần chúng chết mộng ----- Ăn hết? Cái quỷ gì! Hơn mười que kem đó!
Nguyên nhân cậu mua nhiều như vậy, một là vì không biết chị Y Y thích vị nào, còn lại là… kem này quá nhỏ! Không đủ nhét kẽ răng!
Cho nên Tên Ngốc nói cậu ăn nhiều không chỉ là nói cho có mà thôi. Buổi tối đầu tiên cậu đến 916 đã gọi hai lồng màn thầu lớn hai mươi mấy cân thịt bò! Tướng ăn kia quả thực là gió thu cuốn hết lá vàng!
Dọa Tên Ngốc vẻ mặt ngơ ngác, trả tiền cũng không thuận lợi!
Từ đó về sau, Tên Ngốc liền kiên định một niềm tin: Tuyệt đối không cho Ly Tử An biết còn có cơm Tây! Nếu không cậu ta ăn một chút là có thể hết cả tháng tiền tiêu vặt của cậu mất!
Tổng kết lại, tình huống tiếp theo có thể biết được rồi.
Một đám quần chúng chị em cứ vậy trơ mắt nhìn thấy bé zai ngồi cạnh cô gái bắt đầu ăn kem, ăn hết một cái lại một cái, ăn hết một cái lại một cái nữa…
Không chỉ như thế, ăn xong kem còn liếm liếm môi, mặt trẻ con bày vẻ ý do vị tẫn!
Nhưng bản thân cậu lại không hề tự giác, ăn xong lại nhìn cây kem vani trong tay Hà Chính Trực mới cắn một miếng, cẩn thận mở miệng hỏi, “Chị Y Y, cái này có vị gì?”
“Vị vani.”
Sau đó mắt Ly Tử An trông mong nhìn chằm chằm cô, “Ngon không?”
Hà Chính Trực, “Cũng… cũng được.”
“Em có thể ăn một miếng không? Chỉ một miếng thôi!” Ly Tử An vươn một ngón tay, giả nai.
Hà Chính Trực phun máu đầy mặt vì đáng yêu, rối rắm nhìn cây kem trong tay, lại nhìn hàng kem, nói, “Hay là cậu đi mua cái khác?”
Ly Tử An rõ ràng không muốn đi mua, “Nhưng mà thật nhiều người, em không thích xếp hàng!”
Nếu không phải anh cậu luôn dặn dò cậu phải nhập gia tùy tục thì cậu mới không ngoan ngoãn đi xếp hàng đâu.
Hà Chính Trực nhìn cây kem trong tay, rõ ràng không muốn để cậu ăn, vì thế uyển chuyển tỏ vẻ, “Tôi vừa mới cắn, bên trên còn có nước miếng của tôi.”
Trừ Lạc Lạc, cô chưa từng ăn chung một cây kem với ai đâu! Huống chi Ly Tử An dù có trẻ con thế nào cũng là con trai! Để cậu ăn cái kem cô đã ăn, cô cũng đâu phải ngốc!
Cậu nghe Hà Chính Trực nói vậy lập tức lắc đầu, “Không sao, em không chê đâu!”
“… Nhưng mà tôi chê!”
Hà Chính Trực không nhịn được nói thật, khi phục hồi tinh thần định nói cô không có ý này thì đối phương đã uất ức khóc lên.
“Hu hu hu, chị Chị Y Y ghét em… Hu hu hu, em lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai ghét đâu!”
Hà Chính Trực co rút khóe miệng, đặc biệt muốn im lặng.