Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1157: Anh úp mì cho em ăn (1)



Yêu Nghiệt càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đáng tin, ừ một tiếng coi như đồng ý.

Thế nhưng điều hắn không biết chính là Đậu Đậu không phải là một kẻ nuôi ong tay áo chính tông, thường ngày cô và sư phụ mất nết vốn đã đấu đá lẫn nhau rồi.

Cho ông uống một túi sữa thì có làm sao?

Lúc cô bé còn bởi vì ông dạy dỗ quá nghiêm khắc nên cô còn cho ông ta uống nước rửa chân của đại sư huynh cơ!

Đáng tiếc mũi của lão già mất nết thính, ngửi được ra mùi nên đã không uống.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Đậu Đậu đều cảm thấy đáng tiếc, điều đáng tiếc chính là thời gian mình có thể liều mình trêu chọc lại chưa thể trêu chọc thành công, đợi đến lúc lớn lên hiểu được bốn chữ tôn sư trọng đạo này, cũng không dễ dàng gì trơ mặt ra đi trêu chọc người nữa rồi.

Ấy, chờ chút, bây giờ cô lại trơ mặt ra đi trêu chọc lão già mất nết, lẽ nào là bị Lão Cửu nhà cô chiều chuộng đến thành ấu trĩ rồi không?

Bàn tay cầm túi sữa của Đậu Đậu cứng đơ một lúc, nhưng vẫn cắn răng quyết định sẽ làm như vậy!

Làm người mà, sao có thể kiềm chế bản tính của mình được chứ?

Huống hồ lão già mất nết còn giấu cô chuyện núi Đạo Vương có dàn trận Thất Tinh Chu Hồn nữa!

Coi như báo thù đi.

Đúng, coi như báo thù!

Cho nên khi Vân Tung đói đến ruột gan cồn cào đang nằm bẹp trên ghế sofa hoài nghi đời người thì cô đồ đệ mà ông yêu thương nhất đã mang một cốc “sữa bò” đến.

“Sư phụ, đói rồi phải không? Đây là cốc sữa cuối cùng trong nhà và túi bánh quy cuối cùng, cho người, cho người hết!”

Lão già mất nết cảm động đến nước mặt nhạt nhòa, “Ta ăn rồi con phải làm sao?”

Đậu Đậu vỗ ngực, “Không sao, tầm tuổi này con khỏe lắm, bớt ăn một bữa cũng không chết đói được!”

Lão già mất nết cảm động vô cùng, kiên quyết muốn chia cho Đậu Đậu một nửa, cuối cùng vẫn là run run cảm động ăn số bánh đó. Ăn bánh xong, tiện tay lấy “sữa bò” uống.

Đậu Đậu nhìn lại muốn phì cười, nhưng cô nhịn được!

Thế nhưng lão già mất nết lại không hề cảm nhận được có gì đó không đúng, mãi đến khi uống xong cũng không phát hiện ra có gì kì lạ.

Đậu Đậu nghệt mặt, rón rén đi vào bếp cầm cái túi đựng sữa lên nhìn một cái, chắc chắn là loại sữa bột dành cho trẻ nhỏ rất ngọt đó mà!

Sao lão già mất nết có thể uống được nhỉ?

Cô còn muốn đợi ông ấy uống xong để chế giễu một trận nữa đấy!

Lão già mất nết thực sự đã uống nó rồi, nhưng như thế thì đã làm sao chứ? Có cái để ăn dù sao cũng tốt hơn là để bị đói lả đúng không?

Ôi, vẫn là tiểu đồ đệ của ông hiếu thuận mà! Tuy rằng thi thoảng rất ngỗ ngược nhưng nhìn chung mà nói vẫn còn tốt hơn mấy tên đồ đệ khác của ông gấp một trăm lần!

Chống mắt lên mà xem xem! Đồ đạc trong nhà đều bị chén sạch rồi, sợ ông đói, đến cả đồ ăn của lũ trẻ cũng mang đến cho ông, còn lừa ông nói là sữa bò, không phải hiếu thuận thì là gì?

Chính là hiếu thuận!

Ấy…

Được thôi, nếu Đậu Đậu biết thật sự ông ấy nghĩ như vậy, nhất định sẽ tặng cho ông ấy hai từ… Ha ha.

Yêu Nghiệt nhìn trộm thấy tâm tư của Vân Tung, khóe miệng giật mạnh một cái, đặc biệt muốn yên tĩnh… Quả nhiên chỉ có sư phụ đầu óc không bình thường mới có thể dạy dỗ ra đồ đệ đầu óc không bình thường.

Cũng may khi đó hắn đã quả quyết ngủ với vợ, nếu không cứ tiếp tục để Vân Tung dạy dỗ cô ấy như vậy, thật không biết hắn còn phải nuôi lại đến khi nào nữa.

Nói về chủ đề chính, bởi vì bé đen mập biến đau buồn phẫn nộ thành thèm ăn, ăn sạch tất cả những đồ có thể ăn ở trong tủ lạnh, cho nên bữa tối của Đậu Đậu đành phải đối phó như vậy.

Lúc đi ngủ Yêu Nghiệt hỏi cô có đói không, cô đang định lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó lại quả quyết đổi lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.