Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1161: Tự sát? con tự sát rồi người có thể đảm bảo là con có thể quay về được không? (1)



Biển Biển chỉ vào bụng của Viên Viên, có chút khó chịu muốn khóc, “Tất cả đều nằm trong bụng em ấy, ba ngày rồi.”

Lời của Biển Biển vừa dứt, Viên Viên liền ợ lên một cái, khẩy khẩy ngón tay múp míp, yếu ớt cúi đầu làm vẻ vô tội.

Đậu Đậu, “… Lão Cửu.”

Lão Cửu, “…”

Sau đó lấy hai quả linh quả đỏ rọi ra đưa cho Biển Biển, “Này, mau ăn đi.”

Viên Viên móp mép miệng, đôi mắt đen láy nhanh nhẹn nhìn chằm chằm hai quả đỏ trên tay Biển Biển. Biển Biển mỗi tay cầm một quả, nghĩ ngợi một lúc, vẫn đưa cho Viên Viên một quả, thuận miệng khẩu xà tâm phật chê bai, “Ăn ăn ăn! Sớm muộn gì cũng béo chết em!”

Viên Viên không quan tâm đến những gì anh mình nói, nhận lấy quả, oàm một tiếng, gật đầu lơ mơ nói không rõ, “Ừm, béo tết em, béo tết em.”

Có đồ ăn là được rồi, béo tết thì béo tết, còn hơn là đói tết…

Hai người phụ nữ trong nhà đều biến thành thực thần, Yêu Nghiệt cảm thấy vấn đề có chút nhức óc.

Viên Viên còn tốt, hình như ăn linh quả cũng có thể ăn no được, nhưng vợ của hắn thì… lẽ nào thực sự phải để cô ấy ăn viên trứng xanh như ngọc đó hay sao?

Yêu Nghiệt rất đăm chiêu, Đậu Đậu rất đăm chiêu, hai đứa trẻ một đứa ăn như người có văn hóa một đứa lại ăn như kẻ ăn mày, trên bàn ăn chỉ có mình lão già mất nết nhìn người này nhìn người kia, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Sắc mặt Đậu Đậu xoắn xuýt nhìn lão già mất nết một cái, so với nhìn thì nói là quan sát sẽ đúng hơn. Quan sát một lượt từ trên xuống dưới xong, liền bĩu môi, “Người không giúp nổi đâu.”

Lão già mất nết đứng bật dậy, lấy tay chỉ vào mình, “Ta không giúp nổi? Được được được, ta không giúp nổi. Ta… ít ra con cũng nên cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra chứ? Con không nói cho ta biết sao con biết được ta không giúp nổi?”

“Con là người của Ma tộc, con đói rồi, cơm không đủ no, vậy thì xin hỏi sư phụ đại nhân kính yêu của con, có thể giúp được không?”

Lão già mất nết nghệt mặt, “Cái gì vậy? Ma tộc? Ăn… ăn không no?”

Đậu Đậu gật gật đầu, “Vâng, người giúp được không?”

Lão già mất nết quả quyết ngồi xuống, “Coi như ta chưa hỏi.”

Việc này sao ông có thể giúp nổi chứ?

Con trai ruột của Long Vương còn không giúp nổi thì một ông già như ông có thể làm gì? Cho dù có độ kiếp thành tiên thì vẫn còn kém xa người ta cả một đoạn dài đó!

Có điều nói đi cũng phải nói lại…

“Con là Ma tộc? Con nào có thể là Ma tộc! Ta vất vả cực khổ nuôi dạy con bao nhiêu năm như thế, con đi ị đi tè đều do một tay ta chăm sóc, nếu con mà là Ma tộc thì ta… hay là chúng ta tự sát đi? Tự sát rồi lại trở về, thể xác của con ta vẫn giấu ở Hàn động sau núi, làm giãn gân cốt một chút có lẽ vẫn có thể dùng được.”

Đậu Đậu, “… Người mới là xác chết ấy!”

“Ấy, con nhóc này, sư phụ đều là vì muốn tốt cho con mà!”

Đậu Đậu chê bai, “Vậy cũng nên đưa ra một kiến nghị đáng tin được không? Tự sát? Con tự sát rồi người có thể bảo đảm là đưa con trở về được không?”

Lão già mất nết ngay lập tức thành thực lắc đầu, “Không thể.”

“Vậy người còn bảo con đi tự sát!”

“Ta không thể, nhưng cậu ta cũng không thể à?”

Yêu Nghiệt cau mày, dứt khoát cự tuyệt, “Không chắc chắn được, không làm!”

“Ây da! Không được vậy chẳng phải chúng ta vẫn có thể làm ác quỷ được sao?”

Lão già mất nết vừa mở miệng, ngay lập tức đổi lấy hai con mắt trợn trừng từ Đậu Đậu, “Đại sư, ác quỷ có tốt hơn ma không?”

Lão già mất nết làm vẻ lao tâm, mãi lâu sau đó mới ngập ngừng nói, “Hình như là không. Ma tuy rằng vô tình nhưng lại là kẻ lợi hại nhất trong sáu giới! Ác quỷ? Ác quỷ vẫn là quỷ thôi!”

“Vậy người còn nói để con tự sát!”

Lão già mất nết, “… Coi như ta chưa nói gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.