Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1167: Ly cửu ca, sẽ có một ngày cậu phải cầu xin tôi! (1)



Đậu Đậu vừa hỏi xong, Thượng Quan Lăng Mạch liền cười một cách gian trá, vừa nghe đã biết là kiểu cười của phe phản diện đạt được ý định hại người. Cười đến nỗi Đậu Đậu có một dự cảm vô cùng không lành, kiểu dự cảm này cũng trở thành sự thật ở giây tiếp theo.

Bởi vì anh ta nói, “Chỉ có thể ăn cái này, không có cách khác. Nếu không em cho rằng tại sao anh và mẹ lại phải mạo hiểm trộm cây từ Thánh Nữ Các?”

Ánh mắt của Thượng Quan Lăng Mạch không giống như đang nói dối, cười lấy cười để rồi như nghĩ đến gì đó, lại đắc ý bổ sung, “Bây giờ quả này người đàn ông của em đã cho anh ăn rồi, nếu em không muốn bị đói, vậy thì chỉ có thể trở về Đường gia thôi ~”

Cuối cùng còn nhún vai giả bộ vô tội, Đậu Đậu nhìn liền muốn nói fuck!

Chỉ có thể trở về Đường gia?

Cô cứ không đấy!

Đậu Đậu cắn răng cắn lợi, “Tôi chết đói thì thôi! Tôi cứ chịu chết đói đấy!”

“Ừ, chết đói cũng được, chết đói xong linh hồn của em sẽ có thể lập tức biến thành hạt Ma Lan, đến lúc đó anh sẽ mang em về trồng trong đất của Ma giới, mười tám năm sau lại là một đấng hảo hán!”

Những lời nay của anh ta tuyệt đối không phải là những lời tùy tiện. Người trong Ma tộc sau khi chết đi, linh hồn sẽ hóa thành hạt Ma Lan, thân xác thì sẽ biến thành chất dinh dưỡng để nó hấp thụ sinh trưởng. Nếu thân xác bị hủy hoại, đất ma cũng có thể góp lại sử dụng. Ma Lan nở hoa có nghĩa là sẽ có sinh mạng mới. Ma tộc đã chết đi sẽ sở hữu một sinh mạng hoàn toàn mới.

Năm đó linh hồn của Tiểu Phi bị tan vỡ nên trong thân xác không hề có Ma Lan, chỉ có mảnh vỡ hồn phách. Thời gian để những mảnh ghép ấy tập hợp đã tiêu phí những hơn bảy trăm năm, sau đó mới kết hợp lại, sinh ra một bông hoa lan màu đỏ như máu.

Thế nhưng bây giờ lại khác, bây giờ cho dù em ấy có chết đói thì hồn phách vẫn sẽ còn. Trực tiếp đem về Ma tộc, tùy ý tìm một ma nam gửi gắm chút tình cảm mới chớm cho em ấy, nhất định sẽ tốt hơn là đi thích một vị thần.

Thượng Quan Lăng Mạch nói xong liền mang vẻ mặt đắc ý do em tất cả đều do em, bất luận em lựa chọn thế nào anh cũng không thiệt thòi.

Yêu Nghiệt không chịu được, ngay lập tức giáng cho anh ta một cú lên mặt.

Đậu Đậu vừa nhìn, lập tức xắn ống tay áo tham giao chiến đấu, cùng với Yêu Nghiệt thành một đôi nam nữ phối hợp đánh nhau.

Sau đó Thượng Quan Lăng Mạch mặt sưng mũi tím, trợn trừng đôi mắt một bên đã như gấu trúc tức tối nói, “Được, tôi nhớ cậu rồi! Ly Cửu Ca, tương lai sẽ có một ngày cậu phải cầu xin tôi!”

Đậu Đậu cố nhẫn nhịn, cuối cùng không chịu được lại đấm một phát nữa, cứ thế biến đôi mắt có một bên như gấu trúc biến thành hai bên, còn làm bộ thổn thức, “Thế này cân đối rồi này, nhìn có vẻ thoải mái hơn nhiều.”

Thượng Quan Lăng Mạch vô cùng đau đớn, ôm hai bên mắt một hồi lâu, nói, “Buông ra, tôi nói cho hai người biết phải làm thế nào.”

Đậu Đậu, “… Buông anh ta ra, anh ta sẽ không giở trò đấy chứ?”

Yêu Nghiệt, “Có khả năng.”

“… Vậy thì đừng buông ra nữa.”

Đậu Đậu vừa nói vừa nhìn Thượng Quan Lăng Mạch, “Ê, anh nói đi, nói xong anh ấy sẽ buông anh ra.”

Thượng Quan Lăng Mạch xoa xoa mũi, đột nhiên cười một cách thâm hiểm, sau đó mấp máy đôi môi mỏng, đọc một đoạn gì đó mà Yêu Nghiệt không hiểu. Âm thanh đó như khóc như kể, như hát như nhạc, nghe có vẻ rất nghiêm túc trang nghiêm.

Đậu Đậu sững lại, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Cô nghe thấy Yêu Nghiệt ở bên tai cô nói đừng nghe, cảm nhận được bàn tay hắn đưa ra che lấy tai cô, nhưng cơ thể lại không thể làm chủ đi theo hướng của Thượng Quan Lăng Mạch. Cô giống một người sắp chết đang ở trong sa mạc đã đi cả nghìn năm, đói rét cực khổ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy phao cứu sinh.

“Phi Nhi, đi cùng anh nhé, anh dẫn em về nhà ăn cơm, ăn thật no được không?”

Đậu Đậu mù tịt gật gật đầu, động tác cứng đờ đưa tay cho Thượng Quan Lăng Mạch.

“Đậu Đậu! Em tỉnh lại đi! Em trúng kế rồi!”

Có người lung lay vai của cô một cách mạnh mẽ, nói những lời gấp gáp hoảng loạn bên tai cô. Giọng nói của người đó rất quen thuộc, người đó là...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.