Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1171: Thua rồi không mất mặt! suy cho cùng con vẫn chỉ là một đứa trẻ (1)



Lão già mất nết bị đồ đệ dùng ánh mắt không tin tưởng chằm chằm nhìn mình, bĩu môi, rất uất ức, “Kim Đậu Đậu! Ánh mắt đó của con là như thế nào vậy hả?”

Đậu Đậu, “… Ánh mắt gì cơ, sư phụ, người nói gì con không hiểu.”

“Kim Đậu Đậu!”

“Ôi! Con mệt quá, con phải về phòng nghỉ một lát!”

Đậu Đậu nói xong liền quay người đi mất, lão già mất nết tức giận sắp điên, “Con đứng lại cho ta! Ta có chuyện muốn hỏi con!”

“Ấy, sư phụ, con đây, người có gì cần căn dặn?”

“Có phải con cũng nên dành thời gian tu đạo không hả? Dựa vào trình độ hiện giờ của con thì chỉ là một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh đúng không? Sao con có thể đánh bại được Bạch Chỉ? Con trở về sẽ khiến ta mất mặt!”

Đậu Đậu ngay lập tức nhún vai, “Vậy thì phải làm sao? Trong một thời gian ngắn con cũng không thể tu thành đạo sĩ Cửu Anh được mà…”

Lão già mất nết nhìn Yêu Nghiệt một cái, ngay lập tức trở nên ấp úng.

Đậu Đậu vừa nhìn thấy đã không còn gì không hiểu nữa!

Hình như lão già mất nết này muốn để cô và Lão Cửu nhà cô song tu nâng cao thực lực!

Việc này không giống ông ấy mà!

Từ khi nào tư tưởng của ông ấy lại tiến bộ như vậy?

Thấy Đậu Đậu tỏ vẻ như “Sư phụ người thay đổi rồi, người không còn là sư phụ trước đây của con nữa”, lão già mất nết thẹn quá hóa giận, “Kim Đậu Đậu! Ta là vì muốn tốt cho con! Con nghĩ kĩ xem, nếu con thua rồi, người mất mặt không phải là người của ta à?”

Đậu Đậu quả nhiên nghĩ ngợi một lúc, sau đó đối diện với ánh mắt của lão già mất nết, thận trọng gật đầu, “Vâng”

Người mất mặt quả thực là người của ông ấy!

Lão già mấy nết đã bắt đầu điên tiết, “Cái gì gọi là mất mặt người của ta? Mất mặt người của ta không phải chính là mất mặt con sao?”

Đậu Đậu lại nghĩ ngợi một lúc, quả quyết lắc lắc đầu, “Không hẳn.”

“Tại sao?” Lão già mất nết đã sắp khóc rồi.

Đậu Đậu ghét bỏ nhìn ông một cái, “Làm ơn, cơ thể này của con vừa mới tròn mười tám, thua rồi cũng không mất mặt mà! Suy cho cùng con cũng chỉ là một đứa trẻ. Mười tám tuổi có thể tu thành đạo sĩ bắt yêu Lục Anh đã là rất tốt rồi! Con đã thấy rất thỏa mãn!”

Lão già mất nết nghe xong gần như vô cùng đau đớn, “Đậu Đậu à, con bị làm sao thế? Con không thể không chịu cầu tiến như thế được! Con còn có hi vọng mà!”

Đậu Đậu, “… Ha ha, tạm biệt.”

Sau đó quay người một cái, về phòng ngủ nằm trên giường.

Yêu Nghiệt bắt gặp ánh mắt tố cáo của lão già mất nết, cười một tiếng ha ha, mỗi bên ôm lấy một đứa nhỏ, vừa quay người cũng đi mất.

Lão già mất nết chỉ có thể một mình ở lại đó yên tĩnh, liên tục suy nghĩ cách để đổ trách nhiệm lên người Yêu Nghiệt. Ông cảm thấy tất cả những việc này đều là do lỗi của Yêu Nghiệt, nếu không phải hắn cố ý đem đồ đệ của ông đổi thành thân xác này thì đồ đệ của ông hiện giờ đang trong thời kì phong độ rồi! Nào có như bây giờ lại còn bị phát hiện là Ma tộc, cam chịu không cầu tiến đến mức này chứ!

Ông cảm thấy ông có trách nhiệm bắt buộc phải phụ đạo tâm lý cho đồ đệ của mình, nếu không tương lai của nó sẽ rất đáng lo ngại. Lỡ như nghĩ không thông mắc phải bệnh trầm cảm thì phải làm sao?

Bị bệnh trầm cảm sẽ càng nghĩ không thông!

Cứ như thế tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính!

Cho nên, không cần nói gì nữa, nhanh chóng lập ra kế hoạch phụ đạo tâm lý thôi!

Lão già mất nết quyết tâm rồi trở về phòng, lấy từ trong vali ra một cuốn sổ nhỏ, một cây bút lông rồi bắt đầu xóa xóa viết viết.

Mãi đến giờ ăn trưa thì đập bàn ăn một cái, lời lẽ vô cùng nghiêm nghị, “Đậu Đậu, đây là kế hoạch ta lập ra cho con, con xem xem!”

Cả một bàn ăn thần người yêu ma lần lượt đưa mắt nhìn vào tờ giấy, nhìn một cái, lại lặng lẽ thu ánh nhìn lại.

Lúc này lão già mất nết đã không hài lòng rồi, cầm tờ giấy bắt đầu đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.