Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1172: Thua rồi không mất mặt! suy cho cùng con cũng chỉ là một đứa trẻ (2)



“Một, mỗi ngày thức dậy, hét lên ba từ: tôi giỏi nhất!”

“Phụt!”

Đậu Đậu không nhịn được, nước hoa quả vừa đưa vào miệng đều bị phun ra ngoài.

Bé đen mập nhanh tay nhanh mắt bày kết giới che lại cả bàn ăn, nước hoa quả thuận theo hình tròn chảy theo đường vòng cung, toàn bộ chảy xuống giày của lão già mất nết.

Có điều việc này tuyệt đối không thể trách Đậu Đậu, ai bảo ông làm trò viết một trang giấy như thế chứ?

Lại còn mỗi buổi sáng sớm thức dậy hét to ba từ tôi giỏi nhất nữa?

Là người bước một chân vào quan tài rồi, có ấu trĩ không? Có vô vị không?

Thế là Đậu Đậu chê bai nhìn ông một cái, lấy tờ giấy từ trong tay ông ra, thề nguyền son sắt nói, “Con không hề không chịu cầu tiến! Con chỉ cảm thấy nếu con còn nhỏ tuổi như vậy mà đã đánh bại Bạch Chỉ, vậy bà ấy sau này sẽ nhìn con mà không vừa mắt. Nếu bà ấy nhìn con không vừa mắt, sau này người già rồi thì phải làm sao? Ấy, không đúng, người vốn dĩ đã già rồi…”

Khóe miệng lão già mất nết giật mạnh một cái, “Con nói gì?”

“Con nói, sư thái Bạch Chỉ nếu còn ghét con thêm nữa thì chưa biết chừng sẽ lấy đạo trưởng Chân Vũ đó. Lần trước đến núi Mạch Thượng con đã nhìn ra rồi. Hai người bọn họ dùng hành động rõ ràng để mê hoặc đối phương…”

“Sao có thể như thế được? Hai người bọn họ quả thật quá quá đáng!” Lão già mất nết đập bàn đứng dậy, tức đến râu bay bay.

Đậu Đậu đắc ý nhìn Yêu Nghiệt nhướn mày, định thần lại, tiếp tục tỏ vẻ cùng chung mối thù, “Đúng! Trước mặt người mà còn liếc mắt đưa tình! Quả thực không coi người ra gì cả!”

Lão già mất nết bất thình lình tiếp tục muốn đập bàn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, liền bình tĩnh lại một cách phi thường.

Đúng lúc Đậu Đậu còn đang do dự có nên tiếp tục góp thêm viên gạch nữa hay không thì lão già mất nết đột nhiên nhìn cô một cái, hỏi, “Lần trước khi đến núi Mạch Thượng con đã nhìn ra rồi?”

Đậu Đậu, “Khụ… đâu có, người nghe nhầm rồi ha ha ha, ăn cơm ăn cơm, ăn cơm ăn cơm trước đã ha ha.”

Lão già mất nết hoài nghi ừ một tiếng, đúng lúc Đậu Đậu thấp thỏm không yên, ông lại bất ngờ nói, “Ta chắc chắn không nghe nhầm! Con nói đúng, lần trước lúc con đến núi Mạch Thượng là vào năm năm trước, khi đó hai người bọn họ đã bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi!”

Đậu Đậu, “…”

Năm năm trước? Lẽ nào lão già mất nết không nghe ra sao?

Được quá đi chứ, núi Mạch Thượng năm năm mở một lần. Xem ra lão già mất nết không nghĩ ngờ nên mới không nghĩ đến ý của cô là chỉ lần mở núi trước đó cách đây có vài tháng.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quả quyết gật đầu, “Đúng! Chính là lần đó! Người không biết đâu, sư thái Bạch Chỉ còn lau mồ hôi cho đạo trưởng Chân Vũ nữa cơ! Cảnh tượng đó, chậc chậc chậc.”

Lần này lão già mất nết không thể ngồi yên được nữa, cũng không có thời gian đi lo việc đồ đệ của ông rốt cuộc có nghi ngờ nhân sinh không.

Ông quanh quẩn trong bếp, tâm trạng buồn bực!

Đậu Đậu bắt đầu an tâm ăn cơm, tranh thủ thời gian còn nhắc mọi người từ lớn đến nhỏ tiếp tục ăn cơm tiếp. Lão già mất nết quay đi quay lại cả mấy vòng, mỗi lần bước ra ngoài phòng bếp lại muốn trực tiếp giết đến núi Vân Đài, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Ông đi đi lại lại thêm mấy vòng nữa, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi Đậu Đậu, “Còn gì nữa không?”

Đậu Đậu, “… Còn gì nữa không? Không còn gì nữa, có lẽ là do tuổi đã lớn nên không tiện biểu hiện rõ ràng như vậy đâu.”

Không thể nói quá quá đáng, nếu không lão già mất nết cứ thế giết tới núi Vân Đài, cảnh kịch hay đó cô sẽ bỏ lỡ mất. Cảnh tượng kịch liệt như vậy, nhất định phải để dành xem khi đại hội giao lưu đạo sĩ bắt yêu diễn ra.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu không kìm nổi lại bổ dung thêm, “Đến ngày địa hội giao lưu đạo sĩ bắt yêu hỏi rõ ràng là được, không vội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.