Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1174: Cho dù đầu óc không nhớ nổi, cơ thể nhất định phải nhớ! (2)



Nhất định phải để cô ấy nhớ lấy hắn, nhớ đến mùi vị của hắn. Như vậy sau này cho dù trong lòng có quên đi thì cơ thể vẫn sẽ còn nhớ. Cho dù tương lai có đi đến đâu, hắn cũng không đến nỗi dù một chút thắng cũng không có…

Đậu Đậu không biết hắn dự định như vậy, còn tưởng rằng hắn chỉ sợ sau này cô sẽ lấy cớ để từ chối yêu cầu tình dục của hắn, cho nên mới bất ngờ tạo khó khăn bắt cô chứng minh.

Còn về việc chứng minh thế nào… Ha ha, cô cũng đoán ra được kha khá rồi.

Đối với việc này, cô đã không muốn tỏ ý kiến gì nữa. Trước giờ hắn đều như vậy, lần nào muốn nằm vùng trên người cô thì sẽ đào sẵn một cái hố trước để cô nhảy xuống.

Cô đã… quen từ lâu rồi.

“Ca, chị dâu!”

Bé đen mập dọn dẹp nhà bếp xong bất ngờ đi vào, ngoan ngoãn lễ phép gọi, dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan ngoãn của một gia đình gia giáo. Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, ý nghĩ trong vô thức hiện ra đó chính là, “Em muốn làm gì?”

Ánh mắt của Đậu Đậu quá rõ ràng rõ mồn một, đã nhìn ra chút EQ của bé đen mập rồi.

“… Chị dâu, xin lỗi, trước đây chọc ghẹo chị là do đệ không đúng. Nhưng mà đệ đã biết sai rồi, chị tha thứ cho đệ nhé! Suy cho cùng, ai mà không có thời gian còn nhỏ không hiểu chuyện chứ?”

Đậu Đậu, “… Em nói cũng đúng.”

“Vậy chị dâu có thể trả lại Phi Ngư cho em không? Đệ … đệ muốn trở về Đông Hải.”

“Về Đông Hải?” Yêu Nghiệt nhíu mày, “Tại sao? Không chịu nổi đả kích nên mắt không thấy tâm không phiền à?”

“Không phải!” Bé đen mập rất khẩn thiết, “Đệ còn lâu không chịu được đả kích! Chị Y Y sớm muộn gì cũng sẽ là của đệ! Kiếp này… đệ chẳng qua là sợ chị ấy sẽ phòng đơn gối chiếc thôi! Chỉ như vậy thôi!”

Yêu Nghiệt nghe vậy liền lắc đầu không biết nói gì, “Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.”

“Đệ không phải là trẻ con nữa!”

Bé đen mập vừa nói như vậy, đến cả Đậu Đậu cũng không nhịn được mà phải chõ mồm vào, “Tiểu Thập à, chỉ có trẻ con mới luôn nhấn mạnh bản thân mình không phải là trẻ con.”

Tiểu Thập không cam tâm bĩu bĩu môi, “Đệ đã ba nghìn tuổi rồi.”

“Đúng rồi, ba nghìn tuổi, thêm một nghìn năm nữa thì đến tuổi trưởng thành rồi. Cho nên… em phải đợi, có thể không chỉ là một kiếp.”

“Em sẽ cố gắng trưởng thành thật nhanh!” Tiểu Thập nhanh nhảu nói.

Yêu Nghiệt nhíu mày, biết rõ nhưng lời này của Tiểu Thập tuyệt đối không phải là thuận miệng nói chơi.

Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt gật đầu, “Được thôi, nếu đệ đã quyết tâm như vậy thì huynh cũng sẽ không cản trở đệ, có điều, đệ chắc chắn không muốn ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa sao?”

“Không cần đâu, linh khí ở đây quá yếu ớt, nếu cần tu luyện thì trở về Long Cung sẽ tốt hơn.”

Nhất định phải nắm bắt thời gian này để tu luyện, trước đây cậu quá lông bông chơi bời, cho nên bây giờ đang ở mức ba nghìn tuổi cũng chỉ có công lực của hai nghìn năm trăm năm mà thôi. Khoảng cách đến tuổi trưởng thành vẫn còn xa lắm!

“Đệ sẽ trưởng thành! Cho nên… Ca, chị dâu, xin hãy trả Phi Ngư cho đệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.