Trương Khải Bình ngồi cạnh bên cô ấy, thấy vậy liền không để ý đến nước sẽ làm bỏng tay mà vội vàng lấy lại, “Nước nóng, chờ nguội đã rồi uống!”
Nước trong cốc rơi ra không ít, mu bàn tay đen thui của Trương Khải Bình cũng đỏ ửng lên. Nhưng hình như anh ta hoàn toàn không cảm thấy gì, bê cốc nước nóng cẩn thận thổi. Tiểu Bạch ngồi đó, hoàn toàn không phát hiện ra mu bàn tay của anh ta bị bỏng, chỉ chăm chú nghĩ, tốt quá rồi, còn sống, sống là còn có hi vọng, vẫn còn có khả năng cứu được.
“Bọn tôi bận lắm, lát nữa còn đi điều tra nghi phạm nữa, anh mau mau nói trong điện thoại luôn đi, đừng làm lỡ chuyện. Dù sao cục cũng đã phê duyệt phép của anh rồi, anh cứ ở nhà chăm sóc chị dâu cho tốt, ở bên này chỉ cần có một thông tin gì thì bọn tôi nhất định sẽ thông báo anh.”
“Có tin nhất định sẽ báo, có tin nhất định sẽ báo, câu này các người nói bao nhiêu lần rồi? Không phải là vẫn không có tiến triển gì sao? Mau chóng tìm chỗ nào không có người đi!”
Trương Khải Bình rất ít khi quát người, Vương Đại Vũ sững sờ, sau đó lặng lẽ đóng hộp cơm lại, phủi phủi những chỗ cơm thừa rơi trên người do ăn nhanh quá, luộm thà luộm thuộm đi tìm một góc yên tĩnh.
“Đã tới chỗ không có ai, có chuyện gì anh nói mau đi!”
Trương Khải Bình, “Gửi cho tôi một phần ảnh của nghi phạm”
“Anh nói cái gì? Ảnh á? Thứ này không thể đưa cho anh anh không biết sao? Anh không phải người của tổ điều tra này! Lại còn là người nhà nữa, đưa cho anh rồi anh lại báo thù riêng thì làm thế nào?”