Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1201: Ý, mẹ ơi, con sâu! (1)



Ông ta không ăn thịt thì cũng thôi đi, ông ta lại còn mặc định cho rằng những người khác cũng đều không ăn thịt, nên không hề gọi một món mặn nào!

Ấy, chờ chút, ông ta có gọi một bát trứng hấp nhỏ, miễn cưỡng coi là một món mặn đi.

Cho nên đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn nhờ phúc của đôi vợ chồng cảnh sát mà có ý tứ lấy lệ ăn một bữa ăn trưa toàn rau cỏ. Nếu không phải vì để thu thập ma khí trên người ông ta, thì Đậu Đậu chắc chắn sẽ tìm cớ bỏ chạy lấy người.

Vì thế khi nghe thấy yêu cầu của con gái, một người trong đôi vợ chồng mới cưới đó không nhịn nổi, ngay lập tức gọi một lượt tất cả những món thịt có thể gọi trong nhà hàng thôn quê của vợ chồng Gấu. Nào là thỏ rừng xào muối tiêu, gà rừng xào lạc, thịt dê hun khói, toàn bộ đều gọi hết một lượt.

Sau đó cả nhà bốn người đều bóng loáng dầu mỡ, cuối cùng thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng đã như quả dưa hấu to và quả dưa hấu nhỏ, trả tiền xong rồi rời đi.

Vợ chồng Gấu nhận được tiền, nhìn theo bóng dáng của cả nhà bốn người tay nắm tay rời khỏi mà cảm động chảy nước mắt… Tốt quá rồi, hai bé nhà Yêu Tôn đại nhân không mất tích, Yêu Tôn không hề ghi tội trạng của bọn họ vào cuốn sổ nhỏ!

Khắp chốn mừng vui!

Cả nhà bốn người đã rời đi đó không hề biết, bởi vì sự xuất hiện của lũ trẻ mà tảng đá to đè nén trong lòng đôi vợ chồng Gấu cuối cùng cũng đã được trút bỏ rồi.

Thế nhưng tảng đá trong lòng bọn họ đã được trút bỏ thì tảng đá trong lòng đôi vợ chồng mới cưới lại không hề vì một bữa cơm mà biến mất.

Ma tộc đã xuất hiện, dưới tình hình này cuộc sống của họ có thể nhẹ nhàng mà trôi qua không?

Hoàn toàn không thể.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất đó là… đôi vợ chồng mới cưới không hề biết, thực ra nghiêm khác mà nói thì đối phương đã đạt được ý đồ rồi.

Con trùng đó đã kí sinh thành công ở bàn chân của Đậu Đậu…

Có một điểm bà lão đó đã đánh lừa Đường Lưu Ly, con trùng đến được lòng bàn chân của Đậu Đậu sẽ lấy mạng của Đậu Đậu, thế nhưng không nhanh như thế, cũng không thảm như thế. Con trùng sẽ ăn sạch sẽ Nhiễu Lan Đằng của cô trước, sau đó mới ăn đến linh hồn, cuối cùng là đến cái thân xác thực chất không có tác dụng gì.

Nói về chủ đề chính, cả nhà bốn người về đến nhà thì nhìn thấy lão già mất nết đã ở bên trong đi đi lại lại. Ông đói đến mức bụng sôi ùng ục, chỉ có thể tự ra tay nấu cơm.

Thời gian trước kia ông cũng đã từng nấu cơm, mùi vị bình thường, sau đó đến thời kì tu luyện, lại cộng thêm mấy đồ đệ kia nữa nên ông thích sai bảo bọn họ. Vì thế bao nhiêu năm nay ông chưa từng nấu cơm lại. Đột nhiên ăn một hai bữa cơm nên cơn thèm ăn trong bụng bị dụ ra ngoài, một bữa không ăn thế mà lại có thể bị đói.

Cho nên lúc ông đói như vậy, đồ đệ của ông còn lừa ông ăn bánh quy, ông còn cảm thấy nó hiếu thuận.

Tóm lại, lúc cả nhà bốn người vào trong nhà, lão già mất nết còn đang nấu cơm. Mũi Đậu Đậu ngửi thấy mùi đồ ăn, khi tiến vào nhà bếp thì thấy lão già mất nết đang bận bịu chân tay loạn xạ.

Thực ra thức ăn mà lão già mất nết nấu không hề thơm, không thể dụ dỗ nổi cơn thèm ăn trong lòng Đậu Đậu. Thế nhưng cổ trùng dưới chân cô đã lại rục rịch ngóc đầu dậy. Con trùng đó đã trên hai nghìn năm trăm năm rồi, đủ để cho bất kì một sinh vật sống nào khai mở linh trí, hiểu chuyện đời. Con trùng là một con tằm băng, bắt đầu từ khi từ trong trứng rồi biến thành ấu trùng, đã chỉ có thể uống sương trên lá của Nhiễu Lan Đằng.

Trước khi đến với thế giới loài người, màu sắc trên người nó gần tựa như màu trong suốt của nước. Nhưng Cổ Bà nói như vậy không được, như vậy quá dễ dàng bị người khác nhìn ra. Cho nên Cổ Bà cho nó ăn một thứ bùn màu xanh không biết đã được thêm những gì, nhuộm màu sắc cơ thể nó từ màu nước óng ánh long lanh thành màu xanh.

Nó là vũ khí sắc bén mà Cổ Bà dày công bồi dưỡng, lúc mới bắt đầu bồi dưỡng còn có cả bảy tám anh em trùng nữa. Dự tính ban đầu của Cổ Bà là khiến cho bọn chúng vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ đi trừ khử một con ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.