Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1222: Cái gì? nhiễu lan đằng của em ấy bị con trùng găm rỉa rồi! (2)



Lão già mất nết rất kinh ngạc, kinh ngạc đến gần như không thể chịu đựng nổi, “Cổ trùng gì mà lại lợi hại như vậy! Không phải nói con là Ma tộc sao? Da của Ma tộc chẳng phải nên dày hơn người bình thường hay sao?”

Đậu Đậu thật sự không muốn để ý đến ông nữa, ném cho ông hai chữ, “Ha ha.”

Da cô dày?

Sao da cô có thể dày được?

Được thôi, cô thừa nhận, quả thật là da mặt cô dày, nhưng cô cũng chỉ có da mặt mới dày thôi!

Đậu Đậu buồn bực vô cùng, mắt cá chân lạnh ngắt, đầu óc không đau nữa cũng đã tỉnh táo lên nhiều. Sau khi tỉnh táo, cô lấy điện thoại của mình, “Lão Cửu, số điện thoại của người đó là bao nhiêu, em gọi cho.”

Yêu Nghiệt đọc một dãy số, Đậu Đậu vừa bấm nút gọi đi, điện thoại đã truyền âm đến thuê báo quý khách đang gọi hiện đang trong một cuộc gọi khác.

Đậu Đậu, “... Đang trong một cuộc gọi khác, không phải là đang gọi lại cho anh đấy chứ?”

Yêu Nghiệt, “...”

Hắn biến lại nguyên trạng lúc trước cho điện thoại, trên màn hình điện thoại hiện ra mấy cuộc gọi lỡ... Tất cả đều là của ông anh vợ.

Đúng lúc Yêu Nghiệt định gọi đi, điện thoại của Đậu Đậu đã reo lên, vừa ấn nút nghe, Thượng Quan Lăng Mạch đã sổ một tràng, “Ê, tên nam sủng nhà em chơi anh phải không? Gọi điện thoại cho anh nhiều như vậy, anh gọi lại mà hắn ta dám tắt máy!”

Đậu Đậu không nói gì, lặng lẽ đưa điện thoại cho Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt, “... Anh mới là nam sủng! Cả nhà anh đều là nam sủng!”

Thượng Quan Lăng Mạch nói xấu người khác bất ngờ bị người ta nghe thấy liền sững lại, cả khuôn mặt hiện rõ vẻ gượng gạo, “Này, cậu ở bên cạnh em ấy à? Gọi tôi có việc gì? Nói!”

Yêu Nghiệt, “...”

“Không có chuyện gì phải không? Không có chuyện gì thì đừng có gọi điện làm phiền tôi!”

“... Nhiễu Lan Đằng của cô ấy bị con trùng gặm rỉa rồi.”

“Ấy, vậy là đúng rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chần chà chần chừ tôi còn tưởng... Cậu nói cái gì? Nhiễu Lan Đằng của em ấy bị con trùng gặm rỉa rồi!”

Thượng Quan Lăng Mạch nói được một nửa câu mới phản ứng lại, rút người ra bước xuống giường. để lại Tôn Diểu Diểu ôm đầu gối dạng hình chữ M trên giường, hết sức sững sờ, “Ấy, anh đi đâu thế?”

“Phía Đậu Đậu xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến, lát nữa em tự bắt xe về.”

“Lăng Mạch!” Tôn Diểu Diểu không từ bỏ, “Chẳng qua chỉ là một cái cây bị sâu cắn thôi mà, có nghiêm trọng đến thế không?”

Còn nói cái gì mà Nhiễu Lan Đằng, đúng là quá đủ rồi. Sao cô ta chưa từng nghe đến loại cây gì quý hiếm đến nỗi sâu cắn một miếng đã như nhất định phải chết vậy! Quái đản! Đáng ghét! Đồ độc ác!

Thượng Quan Lăng Mạch hơi sững lại, sau đó mặc áo khóac rồi kéo khóa, trước khi đi còn mổ vào trán của Tôn Diểu Diểu một cái nói, “Có.”

Ý thức của Tôn Diểu Diểu liền hoảng loạn.

Sau khi Thượng Quan Lăng Mạch rời đi, cô ta còn nằm mơ thấy một giấc mơ mây mưa thất thường, khắp người ướt đẫm mồ hôi lăn lộn trên giường, vẫn còn tưởng rằng Thượng Quan Lăng Mạch chưa hề rời đi.

Thượng Quan Lăng Mạch phóng xe vút đến địa chỉ Yêu Nghiệt đưa, vừa xuống xe liền thoắt biến lên lầu. Anh ta vốn dĩ có thể dùng ma lực để đến đây, nhưng nghĩ đến Tiểu Phi đã bị ma bày mưu tính kế, nhân giới đã không an toàn nữa, vậy hành tung của anh ta lại càng không thể để bại lộ.

Phu nhân Hoa Dung luôn có thủ đoạn, cả nghìn năm nay, con gái bà ta Mạch Quỳnh Lâm có lẽ cũng chẳng kém.

Mẹ con bọn họ ở Mạch phủ bị rơi vào tình trạng làm gì cũng khó khăn, nếu anh ta không thể đưa Tiểu Phi trở về mà lại để lộ hành tung của mình, vậy thì thế cục đối với bọn họ mà nói quả thực là bất lợi vô cùng.

Ma tộc là chủng tộc mạnh mẽ nhất trong sáu giới, nếu không phải vì số lượng quá ít thì nào có chuyện của Thần tộc chứ.

Bây giờ kẻ nắm giữ sáu giới là thần tiên, bọn họ đã định đoạt quy tắc cho Ma tộc từ mấy nghìn năm mấy vạn năm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.