“Hai người đừng quá lo lắng, nên làm gì thì cứ làm là được, tóm lại hai người chỉ cần nhớ kỹ một câu, dù chuyện có lớn thế nào cũng không thể ngăn cản được hai người yêu nhau là được rồi.”
Nói xong anh ta nhướn nhướn lông mày nhìn Đậu Đậu một cách xấu xa, bộ dạng như thể anh đây thích sự lưu manh của cô đó.
Rõ ràng Đậu Đậu không muốn để ý tới anh ta, “Cút cút cút, mau cút đi!”
Dao đã kề lên cổ cô rồi mà anh ta còn nói với cô là đừng lo lắng, nhớ phải thể hiện tình yêu, đúng là cái đức hạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà!
Thượng Quan Mạch Lăng dĩ nhiên là sợ, có điều anh ta cũng chỉ sợ một lúc thôi. Dù sao anh ta cũng biết sớm muộn gì em gái anh ta cũng sẽ quên.
Anh ta đối diện với Yêu Nghiệt mặt đang tối sầm, nghĩ tới việc sau này sẽ nở mày nở mặt, quyết định trước mắt cứ nhẫn nhịn trước đã, “Rồi rồi rồi, anh cút, anh cút!”
“Chờ đã.”
Yêu Nghiệt chau mày, đưa tay về phía anh ta.
Thượng Quan Lăng Mạch nghĩ một lát, không biết lợi hại gì đánh liều nói, “Xin lỗi sao? Bắt tay làm hòa? Đừng mà, không phải là cậu trời không sợ đất không…”